Thật đúng là anh ấy.
Tần Tình nhăn mặt, thu tầm mắt lại, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống thân hình bé nhỏ dường như không có chút sinh khí.
Hiện tại cô cảm thấy câu nói " Xoay người chạy đi" lúc trước đúng thật là thích hợp.
Đáng tiếc, trước có Phó Chính Nam, sau có cô Tiểu Lâm.
Ngẫm lại mình trước đây trước mặt người này, được nghe đồn hành động lời nói được đưa vào " Lịch sử đen".
Tần Tình càng muốn biến mình thành một Tiểu Đậu Tử vùi vào trong đất tự sinh trưởng.
Tựa hồ thấy cô đang quẫn bách, nam sinh ngừng chỗ đó khẽ cười một tiếng, lười biếng thu hồi tầm mắt, một lần nữa cất bước tới bàn Phó Chính Nam.
Sau đó dừng lại, đưa lưng về phía Tần Tình, hai người bất quá cũng chỉ cách nhau một góc bàn làm việc có một khoảng.
"......"
Tần Tình dùng sức hướng gục trên bàn.
Phó Chính Nam cầm bài thi trên tay đạp xuống một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Dục Phong.
" Ngày hôm qua không đi học, cho thầy lý do?"
Tuy rằng âm thanh của thầy Phó có vẻ bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe kỹ rõ ràng đang áp chế lửa giận.
Tiểu Lâm lão sư đứng một bên thấy sự việc phát triển không đúng, cũng ngượng ngùng ở lại, liếc mắt nhìn Tần Tình một cái, liền hướng tới Phó Chính Nam nói: " Thầy Phó, đứa nhỏ liền giao cho thầy, lớp tự học bên kia của tôi cũng khá ầm ĩ, tôi cần phải tới xem."
Phó Chính Nam không có tâm tư bớt thời gian trả lời, cô Tiểu Lâm liền xoay người đi ra ngoài.
Còn lại trong một góc văn phòng, các thầy cô hiển nhiên cũng đã quen với trường hợp này, tới đâu tính tới đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Vì thế còn lại ở trong một góc vô hình nào đó tràn ngập khói thuốc sung.
Tần Tình hãm sâu vào " chiến trường", khổ không nói nổi.
Đối với vấn đề của Phó Chính Nam, phản ứng của Văn Dục Phong rất bình đạm, như là hòn đá ném vào trong hố, không một chút gợn sóng.
Nếu là bình thường, Phó Chính Nam liền trực tiếp đổi đề tài.
Nhưng lúc này bàn làm việc đối diện có nhiều thêm một đôi mắt, Phó Chính Nam liền không dễ dàng buông tha vấn đề này.
" Nói, rốt cuộc ngày hôm qua các em đã làm gì!"
Bị hỏi đến lần thứ hai, môi mỏng Văn Dục Phong nhẹ nhấc lên, cười như không cười mở miệng.
" Thầy thật sự muốn biết vấn đề này?"
"...! Em nói cái gì đó!" Phó Chính Nam sửng sốt một chút, liền phản ứng lại, tức giận không nhẹ: " Thầy là chủ nhiệm lớp, nên biết được em vốn phải ở trường học, lại đi đâu làm chuyện gì!"
" Nói ra cũng không có quan hệ với thầy."
Văn Dục Phong không chút để ý mà gật đầu, tiện đà nghiêng thân hướng về phía bên trái, tầm mắt nhìn một bên.
"......"
Liền xém ghé trên bàn Tần Tình đang ở phía sau lưng.
Khàn khan ý cười, âm thanh vang trên đỉnh đầu-----------
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!