đi
Sau hai âm cuối "được không" kết thúc, trong xe an tĩnh rất lâu.
Thêm vài giây tiếp theo, Tô Mạc Mạc rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, chậm rãi dịch ra hướng cửa xe.
"...... Không được."
Trong lúc nói, trên cổ trắng tuyết của cô gái nhiễm một mảng nhỏ màu hồng phấn.
Thương Ngạn mỉm cười.
"Vì sao không được?"
"Em......" Tô Mạc Mạc nghẹn hai giây, "Không ăn cay......"
"Vậy ăn cái khác."
Tô Mạc Mạc cứng họng, nhỏ giọng, "Không làm mà hưởng là không được......"
"Ai nói em không làm gì," Đầu lưỡi Thương Ngạn chống hàm trên, cười, "Áp trại mỹ nhân là không làm mà hưởng?"
Tô Mạc Mạc ngạc nhiên ngây người ngẩng đầu nhìn anh.
Thương Ngạn thấy rõ ràng ảnh ngược của anh trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ, trắng đen phân rõ.
Nhóc con cứ như một trang giấy trắng.
Không hiểu thứ gì........ Để mặc cho anh bôi màu lên.
Thương Ngạn siết chặt ngón tay, thở ra.
Anh quay đầu, cặp mắt đen như mực lang thang không có mục tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Kêu em gọi anh như thế nào?"
Tô Mạc Mạc khó hiểu nhìn chàng trai, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:
"Sư phụ."
"......"
Thương Ngạn không trả lời.
Anh chỉ híp nhẹ mắt, nhìn ảnh phản chiếu của hai người trên tấm kính, hừ một tiếng dưới đáy lòng.
Làm thầy kẻ khác đấy, Thương Ngạn.
Ít nhất......
Làm người đi.
*
Một chiếc taxi phong cách dừng ở ngoài một hội sở tư nhân cực kì nổi tiếng ở thành phố C.
Nhân viên bảo vệ mặc đồ đen đứng bên ngoài sau khi nhìn thấy bốn chiếc taxi đều mang biểu cảm kì lạ.
Hai người đứng ngoài cùng lắc đầu với nhau xác định không có ấn tượng rồi một trong hai tiến lên, đi đến trước mặt đám cầm đầu là Ngô Hoằng Bác, duỗi tay cản đường của bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!