Tống Thanh Uẩn đặt bàn ở một nhà hàng Vân Nam. Vì nhà hàng này vào giờ cao điểm chỉ nhận khách có đặt trước, nếu hết chỗ sẽ không nhận thêm nên dù đã sáu giờ chiều, bên trong cũng không quá đông.
Bàn ăn có bốn người.
Hai người bạn của Tống Thanh Uẩn, một người tên Tiêu Thư Thanh, là Omega. Điều khiến Kỷ Chính Sơ ngạc nhiên là chiều cao của người này gần như ngang bằng với cậu. Hình như đang giảng dạy tại đại học H.
Người còn lại là Doãn Dự, một Beta. Anh ta thấp hơn Kỷ Chính Sơ một chút nhưng cũng phải trên 1m75.
Hai người này rất ăn ý, đồng loạt chọn chỗ ngồi đối diện với Tống Thanh Uẩn.
Thế là Kỷ Chính Sơ mặc nhiên ngồi cạnh Tống Thanh Uẩn.
Cậu cảm thấy mình thật quê mùa. Ngồi giữa ba tinh anh xã hội, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ cấp một... Cảm giác tự ti trào dâng, như một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
"À... em chào các anh. Mọi người có muốn uống nước không? Để em rót cho."
Cậu cứng ngắc đứng lên, miễn cưỡng chào hỏi.
Trong đầu, dòng suy nghĩ hóa thành một con gà cao su biết kêu thảm thiết:
'Bên cạnh là tổng giám đốc của một tập đoàn giáo dục danh tiếng của Hoa Quốc! Đối diện là một giáo sư đại học! Một sinh viên đại học như mình ngồi đây có ai hiểu được sự xấu hổ này không hả trời ơi!!'
"Không cần đâu, mấy chuyện này cứ để Tống Thanh Uẩn làm là được."
Omega tóc dài ngồi đối diện thu hết ba cái ly trên bàn, đẩy đến trước mặt Tống Thanh Uẩn.
Beta bên cạnh thì chống cằm, mắt cong cong nhìn cậu:
"Nghe nói gần đây em đang ở nhờ nhà Đại Tống đúng không? Làm gì có chuyện để khách rót nước cho khách, cứ để Đại Tống lo đi."
Nói rồi, anh ta lườm Tống Thanh Uẩn một cái:
"Chẳng biết điều gì cả, còn không chu đáo bằng đàn em nhỏ tuổi. Đáng đời bao năm nay vẫn không tìm được người yêu."
Kỷ Chính Sơ rụt cổ lại, ngoan ngoãn đóng vai một con chim cút nhát gan, không dám hó hé nửa lời........
Món ăn chính hôm nay là cá hấp nồi đá, một món nổi tiếng của nhà hàng này. Tống Thanh Uẩn đặt món này cũng vì muốn chiều theo cái dạ dày thủy tinh vốn đã bị hành hạ trong những năm du học nước ngoài của Kỷ Chính Sơ.
Đồng hồ cát trên bàn chảy hết, nhân viên phục vụ nhấc chiếc nắp rơm ra, để lộ nồi cá với lớp nước dùng trắng đục như sữa.
Người phục vụ lần lượt múc súp ra từng bát. Hành lá được rắc lên hòa cùng chút hương tiêu thoang thoảng tạo nên một hương vị vừa tươi ngon vừa đậm đà.
Trưa nay Kỷ Chính Sơ ăn uống qua loa, chiều lại vùi đầu học cả buổi, giờ đã đói đến mức bụng sôi ùng ục.
Người phục vụ múc bát đầu tiên cho cậu. Chẳng đợi những người khác có súp, cậu đã tu một hơi cạn sạch.
Chờ đến khi người phục vụ múc xong cho tất cả, nhìn lại bát không của Kỷ Chính Sơ, người đó ngẩn ra:
"Ơ..... bạn có muốn thêm không?"
Nhân viên phục vụ bật cười.
Chàng trai ngồi nhìn vào nồi cá nóng hổi, lại nhìn cái bát trống trơn của mình.... lén nuốt nước bọt, rụt rè đưa bát ra.
Nhưng nhân viên phục vụ còn chưa kịp nhận lấy thì đã bị người đàn ông bên cạnh giơ tay chặn lại.
Kỷ Chính Sơ: ???
Ra ngoài ăn mà còn có người quản số bát súp của một Alpha trưởng thành hay sao???
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!