Chương 6: Anh Là Đàn Ông Hay Là Ma Vậy?

Alpha mở chiếc hộp nhỏ viền ren và đính đầy đá lấp lánh, lần lượt bóc các túi kẹo ra: "Có vị dâu, vị dưa hấu, vị cam."

Thỏa mãn được trí tò mò, Kỷ Chính Sơ lại quay sang nghiên cứu chiếc máy làm bắp rang màu xanh: "Cái này dùng thế nào? Để em xem....."

Cậu cầm lấy tờ hướng dẫn và túi nguyên liệu, quan sát chăm chú.

Cái gọi là máy làm bắp rang này trông như một chiếc chảo phẳng, bên trong có hai lưỡi dao nhỏ. Sau khi bật nguồn, hai lưỡi dao bắt đầu xoay chậm rãi.

"Cái này đã bắt đầu làm nóng chưa?"

Kỷ Chính Sơ ghé sát vào xem, định thò tay vào trong để cảm nhận nhiệt độ.

Chưa kịp đưa tay vào nồi, mới chỉ vừa hành động thôi thì cổ tay của cậu đã bị nắm chặt.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy cổ tay cậu. Da của cậu vốn trắng hơn so với các Alpha bình thường còn Tống Thanh Uẩn vì luyện võ nhiều năm nên da thiên về sắc nâu khỏe khoắn.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cánh tay trắng nõn của cậu, tạo thành sự đối lập màu sắc rõ rệt.

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ muốn rút tay lại.

Chiếc chuông đỏ nhỏ trên cổ tay phát ra âm thanh trong trẻo.

Vừa rồi tiếng máy móc vận hành vẫn còn át đi âm thanh đó nhưng giờ máy đã tắt, căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng chuông vang lên đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt của hai người đều bị thu hút bởi âm thanh ấy, đồng thời rơi xuống cổ tay trắng muốt kia.

Trong đầu Kỷ Chính Sơ bỗng lóe lên những hình ảnh vụn vặt......

Lần thứ hai bị dẫn dắt đ. ộng tì. nh trong quán lẩu, hương hoa lan tỏa ra mất kiểm soát, Tống Thanh Uẩn đưa cậu đến khách sạn. Vừa bước vào cửa, cậu đã quấn lấy cổ hắn mà cọ sát, thậm chí còn tự động dẫn dắt bàn tay thô ráp của đối phương xuống giữa hai chân mình.

Khi ấy, Tống Thanh Uẩn muốn đặt cậu xuống giường nhưng không thể vì cậu cứ bám chặt lấy eo của hắn, dính chặt như keo, không thể gỡ ra nổi.

Người đàn ông giữ chặt cổ tay cậu, đầu gối đè nhẹ lên chân cậu để tránh bị cậu quậy phá, hắn chỉ còn lại một tay nhưng vẫn dễ dàng cởi sạch quần áo của cậu.

Khi đó, bàn tay to lớn màu nâu nhạt cũng nắm lấy cổ tay cậu giống hệt bây giờ, lớp chai sần ở đốt ngón tay ma sát khiến cậu vừa đau vừa ngứa.

Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Kỷ Chính Sơ lập tức cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn hết lên mặt.

Cổ tay bị nắm chặt cũng bắt đầu ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Cậu vội vã rút tay về: "Buông...... buông ra."

Ánh mắt lảng tránh, cậu đưa tay xoa xoa cổ tay mình: "Anh là Alpha thô kệch, tay vừa to vừa chai, nắm một cái là đỏ hết cả rồi."

Da của Alpha vốn không dễ bị tổn thương đến vậy, chỉ nắm một chút mà đã đỏ thì đúng là hơi làm quá.

Tống Thanh Uẩn nhìn cánh tay trắng nõn của cậu, còn có cả cần cổ cũng ửng hồng lộ ra bên ngoài, hắn chăm chú nhìn một lúc lâu mới dời mắt đi.

"Cha mẹ em không yên tâm cũng có lý do cả đấy. Nồi đang nóng, bên trong còn có lưỡi dao mà em cũng dám thò tay vào. Không sợ máu bắn tung tóe sao?"

Kỷ Chính Sơ định nói: 'Em đâu phải trẻ con ngây thơ, lưỡi dao quay chậm thế kia, chắc chắn em sẽ không để tay chạm vào.'

Nhưng cậu lại sợ nếu ngẩng đầu lên sẽ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, thế nên cậu chỉ có thể cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn nghe hắn trách mắng mà không dám phản bác.

Hiếm khi thấy cậu ngoan thế này.

Máy móc lại kêu lên ù ù, hương kẹo dưa lưới bạc hà thoang thoảng trong không khí.

Chẳng bao lâu sau, trước mặt cậu đã xuất hiện một tảng kẹo bông mềm xốp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!