Vì thức khuya, Kỷ Chính Sơ ngủ một mạch đến gần trưa hôm sau mới bị chú Trần gọi dậy.
Cậu mơ mơ màng màng rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì thay bộ đồ dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn, vừa bước ra khỏi cửa đã bị nhét thẳng vào xe.
"Thanh Uẩn vừa nói với chú là dì bên đó đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa là xong, cháu đến nơi là vừa kịp ăn."
Chú Trần vừa lái xe vừa cười híp mắt nói.
Bộ não còn đang trì trệ của Kỷ Chính Sơ chậm chạp tiêu hóa tình hình hiện tại.... Nhớ lại cảnh vừa nãy khi cốp xe mở ra, ba cái vali to đùng lướt qua tầm mắt, cậu bỗng giật mình.
Cậu bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chú, mình đang đến chỗ Tống Thanh Uẩn ạ??"
Chú Trần cười gật đầu: "Ừ."
Kỷ Chính Sơ: .....
Cảm giác như bộ não vừa bị ép phải khởi động lại, chưa kịp load xong đã bị bật chạy liền mười bảy mười tám chương trình cùng lúc.
Sắp toang rồi, vừa mở mắt ra đã bị đóng gói gửi thẳng đến nhà người mà mình từng có chút mập mờ nhưng giờ như người xa lạ, kí. ch th. ích vậy luôn à?!
Và thế là.....
Lúc 11 giờ 30 trưa.
Tống Thanh Uẩn nhận được cuộc gọi từ chú Trần, vội vàng ra cửa, vừa bước đến cổng đã thấy một chàng trai bị ba cái vali to đùng bao quanh, trên đầu còn có một lọn tóc dựng đứng do ngủ dậy chưa chải, ánh mắt mờ mịt đờ đẫn.
"Đây là toàn bộ hành lý sao?"
Tống Thanh Uẩn hỏi.
Chú Trần cười tủm tỉm gật đầu, lại lôi từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, kẹp đầy giấy ghi chú phân loại với các màu sắc khác nhau.
"Đây là một số điều cần chú ý của thiếu gia, dì Lý mất mấy ngày mới viết xong đó. Hơi nhiều, cậu cứ đưa cho dì giúp việc xem qua là được, toàn là những thói quen và sở thích nhỏ thường ngày thôi. Thiếu gia từ bé đã ngoan, lúc nào cũng vui vẻ, chưa bao giờ nổi giận với ai nhưng thật ra cũng có những thứ không thích, tránh được thì tốt hơn. À đúng rồi, dì Lý dặn tôi nhắc cậu, thiếu gia mà gặp món thích ăn là hay ăn nhiều lắm, làm phiền cậu để ý giùm.
Hai năm nay dạ dày của cậu ấy không được tốt, ăn quá nhiều dễ bị đầy bụng rồi bị sốt đấy."
Ông vừa nói vừa kiểm tra lại ghi chú trên điện thoại xem còn sót gì không.
Người đàn ông cao lớn và lạnh nhạt trước mặt chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Còn Kỷ Chính Sơ thì đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống luôn.
Cái cảnh này có chỗ nào giống đang giúp một người trưởng thành sắp ở chung dọn đồ đâu?! Rõ ràng là đang tìm nhà mới cho thú cưng được nuôi từ bé còn gì!
'Chuẩn bị ra nước ngoài, cần tìm chủ mới cho cún cưng nhà mình. Có khá nhiều điều cần lưu ý, ai có thể đảm bảo làm được hãy liên hệ.'
Quảng cáo kiểu này trên chợ đồ cũ đầy rẫy luôn ấy!
Bây giờ cậu chính là con chó nhỏ đang chờ được nhận nuôi đây này!
Còn 'con sen cũ' của cậu thì đang bàn giao lại các hạng mục nuôi dưỡng với 'con sen mới'.
Mãi đến khi chú Trần nói xong hết, ông đi đến xoa đầu cậu, cười hiền từ: "Thiếu gia nhớ sống hòa thuận với thiếu gia Thanh Uẩn nhé. Nếu nhớ nhà thì gọi điện cho chú. Chú còn có việc phải giúp cha cháu xử lý, chú đi trước nhé."
Rồi ông lái xe đi mất.
Kỷ Chính Sơ đứng giữa gió, mặt đối mặt với ba cái vali to tướng của mình.
"Ờm...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!