Chương 26: Kết Cục

Kỷ Chính Sơ cảm thấy mình chẳng khác gì một con búp bê tùy ý để người ta sắp đặt, đến khi kết thúc, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Toàn thân cậu bị một Alpha nào đó cắn mút khắp lượt, ngay cả hõm khuỷu tay cũng không tha.

Tống Thanh Uẩn coi như còn có chút chừng mực, từ cổ trở lên không để lại dấu vết gì nhưng từ cổ trở xuống thì đúng là thảm không nỡ nhìn.

Hơn nữa, bảo là không đi đến bước cuối cùng nhưng thực tế chỉ cách một bước thôi, chuyện nên làm hay không nên làm đều bị tên đàn ông chó này dụ dỗ mà làm cả rồi. Những chỗ quan trọng trên người đều sưng cả lên, đặc biệt là đôi chân, bị ma sát đến mức đau nhức.

Cũng may Kỷ Chính Sơ là một Alpha, da dày thịt chắc, nếu mà đổi thành Omega thì chắc đã bị hắn giày vò đến nát bét rồi.

"Tống Thanh Uẩn, anh là chó à?!"

Cậu giơ chân định đạp hắn.

Nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy, giữ trong lòng bàn tay rồi v. uốt ve một lúc lâu.

Kỷ Chính Sơ lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, mình bị hắn đè trên ghế sofa, quỳ gối nâng mông lên, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức tối.

Rõ ràng đã bảo là không làm đến cùng, vậy mà tên chó này lại giữ đúng giới hạn cuối cùng, để cậu quỳ xuống, dùng chân.....

Trừ việc chỗ vào có hơi khác chứ chẳng khác gì đi đến cuối cùng cả!

"Đừng giận, em đói không? Muốn ăn gì để anh bảo trợ lý mua?"

Nghe hắn nói vậy, Kỷ Chính Sơ mới cảm nhận được bụng mình sắp lép đến nơi. Cậu ngước lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi.

Cậu ngay lập tức: "...."

Bảo sao lúc nửa chừng hắn lại cho cậu ăn chút đồ ngọt.

Lúc đó cậu vừa mới xong chuyện kia, còn tưởng rằng kết thúc rồi, ai ngờ đâu____ hắn chỉ là đút cho cậu ăn một ít rồi tiếp tục lăn lộn cậu đến tận bây giờ!

"Em không ăn, buồn ngủ chết đi được."

"Ngoan, không ăn thì dạ dày sẽ không chịu nổi, mới khỏi bệnh không lâu mà."

Lời lẽ cực kỳ đường hoàng chính đáng.

Kỷ Chính Sơ: "Bây giờ anh mới nhớ đến chuyện hại dạ dày, lúc làm không biết tiết chế thì sao! Giày vò em đến tận giờ này, đến cơm tối cũng không cho ăn, lúc đó sao anh không nghĩ em có bệnh dạ dày?"

Tống Thanh Uẩn: "Anh có đút cho em ăn một ít mà, Sơ Sơ."

Kỷ Chính Sơ: "....."

Cậu cố nhịn cơn tức, giơ hai tay ra: "Em muốn tắm."

"Được."

"Lần sau không được trêu chọc em như vậy nữa, anh nhìn xem trên người em còn chỗ nào lành lặn không?!"

"Ừm..... Lần sau anh sẽ chú ý."

Người đàn ông thoả mãn, thái độ nhận lỗi vô cùng tốt.

Kỷ Chính Sơ rúc vào lòng hắn, yên tâm chợp mắt.

----

Mùa xuân cứ thế trôi qua, hoa ngọc lan ở thành phố Q nở rồi lại tàn mấy lần, trong mảng xanh rậm rạp, không còn nhìn thấy một đóa trắng nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!