Chương 25: Là Người Yêu

Hai người chưa kịp nán lại lâu thì phía đồn cảnh sát đã gọi điện đến, hỏi xem họ có tiện qua đó không.

Dù hôm qua thư ký Cao đã lo liệu hầu hết mọi việc nhưng Kỷ Chính Sơ vẫn cần bổ sung bản ghi lời khai.

Thế là sau khi ăn xong, họ cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Tống Thanh Uẩn lái xe còn thư ký Cao thì dẫn theo luật sư đi thẳng đến đó trước. Dự định sau khi Kỷ Chính Sơ hoàn thành lời khai, cả nhóm sẽ bàn bạc chuyện kiện cáo nhà họ Tưởng.

Chi phí y tế, tổn thất tinh thần_____ không thể thiếu bất cứ khoản nào.

"Anh đã bàn với cha mẹ em rồi. Vụ kiện này để bên anh xử lý vì luật sư của anh sẽ theo sát toàn bộ quá trình. Còn chuyện làm ăn của nhà họ Tưởng, cha mẹ em đang bận công chuyện ở nước ngoài, đợi qua đợt này rồi tính. Đến lúc đó, gửi tặng họ một món quà lớn cũng chưa muộn."

Người đàn ông bình tĩnh nói, một tay giữ vô lăng.

Kỷ Chính Sơ ngáp một cái, gật đầu: "Em biết rồi. Tưởng Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tưởng, để cậu ta dính vào vụ kiện này cũng coi như cho cha cậu ta chút việc vặt để làm. Chờ cha mẹ của em về rồi tặng 'đại lễ' sau."

Người đàn ông khẽ cười khẩy: "Chút việc vặt? Nếu con cáo già nhà họ Tưởng không bị tổn thất nghiêm trọng thì đừng mong lôi con trai ông ta ra khỏi vụ này. Anh còn chưa động tay động chân ở trong tù với cậu ta là vì anh biết tuân thủ pháp luật đấy."

Khoác lên mình bộ vest đắt tiền, làm công việc cao quý nhất nhưng lại nói những lời mang phong thái của một kẻ lưu manh.

Đúng kiểu 'học thức nhưng nguy hiểm'.

Kỷ Chính Sơ: "..... Anh à, dù sao anh cũng là con cháu ba đời nhà cán bộ, nói chuyện có thể đừng có..... cặn bã thế không?"

Tống Thanh Uẩn lạnh lùng trả lời: "Vợ của anh suýt chút nữa bị làm nhục, nếu là em thì em cũng muốn làm thịt cậu ta thôi."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Mặc dù cũng đúng nhưng mà..... cái người suýt bị làm nhục đó hình như chính là cậu đấy?

Cậu không dám lên tiếng nữa, chỉ biết đỏ mặt giả chết.

------

Tới đồn cảnh sát, Kỷ Chính Sơ dưới sự tháp tùng của Tống Thanh Uẩn đã hoàn thành lời khai một cách trọn vẹn.

Không mất quá nhiều thời gian.

Sau đó, cả hai cùng luật sư bàn bạc về vụ kiện.

Đến khi xong xuôi, trời đã sang chiều muộn, gần bốn giờ.

Tống Thanh Uẩn từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát đến giờ vẫn mang bộ mặt u ám, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

Kỷ Chính Sơ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi: "Anh."

Cậu biết, từ lúc cậu thuật lại lời khai, tâm trạng của Tống Thanh Uẩn đã không vui rồi.

Có lẽ vì vậy mà lúc bàn bạc với luật sư, sắc mặt của hắn vẫn lạnh băng, giọng điệu sắc bén đến mức áp đảo. Kỷ Chính Sơ thậm chí còn có một giây đồng cảm với luật sư và thư ký Cao

- hai người họ càng nói chuyện, áp lực càng lớn, tốc độ gật đầu cũng ngày càng gượng gạo. Nhưng trước khí thế của ông chủ, họ chỉ có thể cố gắng cắn răng mà gật tiếp.

"Anh, anh đang không vui à?"

Kỷ Chính Sơ hỏi hắn.

Người đàn ông dừng xe, phủ nhận: "Không."

Rồi hắn nghiêng người về phía cậu, giúp cậu tháo dây an toàn, chuẩn bị dẫn cậu xuống xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!