Chương 23: Thích

Thực ra, Tống Thanh Uẩn nói đúng, bọn họ sắp đến bệnh viện rồi.

Vài phút sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Thư ký Cao sau khi đỗ xe liền lập tức xuống, không hạ cửa sổ cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

"Sơ Sơ, tôi bế em xuống xe nhé?"

Tống Thanh Uẩn nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Chính Sơ.

Cậu rất muốn tự mình mở cửa xe nhưng cơ thể của cậu rã rời, đau nhức ở nửa thân dưới khiến mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng gật đầu.

Người đàn ông trong xe xịt dung dịch khử mùi pheromone, sau đó mới bế cậu xuống và mở cửa xe.

Thư ký Cao đã liên hệ trước với người bên cục cảnh sát. Khi ba người vừa bước vào sảnh bệnh viện thì lập tức có ba cảnh sát, một nhóm y tá đẩy giường bệnh và hai bác sĩ tiến đến đón.

"Chúng tôi đã kiểm tra loại thuốc đó, không gây tổn hại đến cơ thể. Mau đặt bệnh nhân lên giường bệnh, đã sắp xếp lấy máu xét nghiệm rồi, nhanh chóng thu thập chứng cứ để bệnh nhân được điều trị, đừng để chậm trễ bệnh tình."

Tống Thanh Uẩn lập tức đặt Kỷ Chính Sơ lên giường bệnh.

Các y tá nhanh chóng dẹp đường: "Tránh ra, phiền mọi người nhường đường cho bệnh nhân!"

Nhân viên y tế lập tức đẩy giường bệnh chạy nhanh như bay.

Nhìn thấy người đàn ông chạy theo phía sau, Kỷ Chính Sơ có cảm giác mình không phải trúng thuốc mà là bị cắt đứt động mạch chủ, sắp 'đi' đến nơi vậy.

Nhân viên y tế đưa cậu vào phòng bệnh đặc biệt, cảnh sát giám sát quá trình lấy máu xét nghiệm.

Sau khi lấy mẫu xong, máu lập tức được mang đi xét nghiệm.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Kỷ Chính Sơ, kéo rèm xuống, thăm khám kỹ càng rồi quay lại dặn dò:

"Trước tiên truyền dịch sinh lý để bổ sung nước, giúp pha loãng lượng thuốc trong máu. Đợi có kết quả xét nghiệm sẽ tiêm thuốc điều trị. Tiểu Lưu, cậu dẫn người nhà đi làm hồ sơ nhập viện và thanh toán viện phí trước."

Bác sĩ trẻ bên cạnh lập tức hiểu ý, gật đầu: "Mời người nhà đi theo tôi."

Thư ký Cao nhanh chóng đi theo.

Thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng giày vò.

Kỷ Chính Sơ cắn chặt môi để không phát ra âm thanh giữa nơi đông người. Cảm giác đau đớn như có hàng ngàn con kiến bò khắp cơ thể, nửa thân dưới từ âm ỉ đau nhức đã dần chuyển thành căng tức khó chịu, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương.

Không biết đã chịu đựng bao lâu, khi ý thức gần như mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.

"Bác sĩ Điền, có kết quả xét nghiệm máu rồi."

Bác sĩ Tiểu Lưu cầm tờ kết quả bước vào.

Y tá và thư ký Cao cũng mang thuốc đến: "Kỷ Chính Sơ phải không? Truyền dịch sinh lý 250ml, nếu không có sai sót thì tôi sẽ tiêm ngay."

Kỷ Chính Sơ đã khó chịu đến mức mắt rơm rớm nước, không còn nhìn rõ người trước mặt, cậu lập tức gật đầu, vội vàng đưa mu bàn tay ra.

Sau khi thư ký Cao đóng viện phí lần nữa, y tá mang thuốc vào, tiêm vào cánh tay của Kỷ Chính Sơ.

Bác sĩ một tay đút túi, một tay ký vào hồ sơ bệnh án: "Được rồi, nước truyền chủ yếu giúp pha loãng lượng thuốc, phải truyền hết mới có tác dụng. Thuốc tiêm chủ yếu giúp giảm tê liệt cơ, một lát nữa sẽ cử động được. Còn về những vấn đề khác thì cứ để bệnh nhân tự giải quyết, nhanh chóng giải tỏa là được. Thuốc không gây hại nhưng nếu nhịn lâu quá cũng có thể sinh ra vấn đề."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Vừa mới nhìn thấy hy vọng, ai ngờ bác sĩ lại bảo phải dùng cách nguyên thủy nhất.

"Nhưng bác sĩ, tay của tôi...... không tiện lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!