Chương 2: Mày Vẫn Còn Thích Anh Ấy À?

"Vừa nãy em định bấm chấp nhận lời mời kết bạn, ai ngờ anh lại đến đúng lúc luôn, ha ha ha, trùng hợp ghê."

Kỷ Chính Sơ gãi gãi đầu, cố gắng bịa chuyện dưới ánh mắt của người đàn ông.

Không có bất kỳ phản hồi nào.

Ừm, cũng nằm trong dự đoán.

Nhưng..... càng thêm xấu hổ.

Từ trước đến giờ, cậu chưa từng đổi tài khoản WeChat. Trên giao diện lời mời kết bạn, tất cả các yêu cầu từ Tống Thanh Uẩn suốt bốn năm qua vẫn còn nguyên, thậm chí ở dòng cuối cùng còn hiện cả đoạn hội thoại bốn năm trước của hai người:

[Có gì cứ nói thẳng ra, đừng trốn tránh.]

[Xin lỗi anh, bây giờ em không biết phải đối mặt với anh thế nào... Hay là, anh để em bình tĩnh lại đã.]

Ừm.

Bánh xe ký ức nghiến thẳng lên mặt.

Đau.

"Bây giờ em đã bình tĩnh lại chưa?"

Giọng của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.

Rõ ràng là hắn cũng đã nhìn thấy đoạn hội thoại trên màn hình.

Kỷ Chính Sơ giật nảy mình, cổ họng khẽ động:

"Khụ, bình tĩnh rồi, bình tĩnh rồi."

Bấm chấp nhận lời mời kết bạn của Tống Thanh Uẩn.

Chàng trai bối rối thao tác điện thoại, từ lúc lên xe đến giờ mắt cứ trốn tránh, không dám liếc sang bên cạnh dù chỉ một lần.

Mặt của cậu vì căng thẳng và xấu hổ mà càng lúc càng đỏ, nhất là hai vành tai, gần như muốn rỉ máu.

Ánh mắt của Tống Thanh Uẩn lướt qua đôi tai đỏ ửng rồi dừng lại trên phần cổ áo trống trơn.....

Kỷ Chính Sơ phân hóa năm 17 tuổi, lúc đó cao lên rất nhanh nhưng chỉ như một cái thùng rỗng.

Rõ ràng đã là một Alpha hoàn chỉnh vậy mà vẫn không đánh lại thằng em họ chưa phân hóa của hắn, cứ hở một chút là khóc lóc rồi tag hắn vào nhóm chat, kêu bị bắt nạt.

Làn da trắng lạnh và mịn màng.

Pheromone là hương hoa lan, một mùi hương hiếm thấy ở Alpha.

Lúc độ. ng tìn.h, cả người và pheromone đều trở nên ẩm ướt.

Hai bàn tay bám chặt lấy áo hắn vì căng thẳng, run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Bây giờ, ngửi thấy mùi nước mưa ướt át mà cậu mang theo vào xe.....

Nhịp thở của Tống Thanh Uẩn khẽ rối loạn trong nửa giây.

Hắn im lặng cụp mắt xuống, nói: "Đi thôi."

Chàng trai như được đại xá, gật đầu lia lịa: "Vâng, anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!