Sáng hôm sau, Kỷ Chính Sơ bị đồng hồ báo thức đánh thức, cả người cậu vẫn còn mơ màng.
Ký ức dần quay trở lại, cậu giật mình bật dậy khỏi giường.
Quần áo hôm qua cậu bỏ vào máy sấy vẫn chưa lấy ra!
Giờ này dì giúp việc chắc còn đang nấu ăn, chưa kịp dọn phòng. Nếu để dì nhìn thấy thì chẳng phải sẽ mất mặt đến chết sao?!
"Sơ Sơ dậy rồi à? Cơm sắp xong rồi, cậu chủ cũng vừa mới về. Cháu dọn dẹp một chút rồi cùng ngài ấy ăn sáng nhé. Chiều nay có thể trời sẽ mưa và lạnh, nhớ mặc áo dài tay vào."
Kỷ Chính Sơ vội vàng đáp lời: "Dạ, cháu biết rồi ạ, dì."
Cậu nói xong liền quay người đi về phía phòng giặt.
Nhưng vừa đến cửa, cậu lập tức khựng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy Tống Thanh Uẩn.
Người đàn ông đang cầm trong tay hai chiếc q. uần lót, một cái còn ướt, chắc là vừa giặt xong chuẩn bị bỏ vào máy sấy. Còn cái kia..... ừm, màu xanh da trời, khô ráo, chính là cái cậu đã bỏ vào máy sấy tối qua để sáng nay lấy ra!
Cùng là Alpha nhưng sự khác biệt này thực sự quá thảm khốc.
Cái quần nhỏ bé của cậu bị người đàn ông nắm trong tay, trông cứ như một món đồ tí hon vậy.
Sao trên đời lại có bàn tay to đến thế chứ?!
Toàn thân Kỷ Chính Sơ nổi da gà, từ lòng bàn chân lan đến tận đỉnh đầu.
"À..... anh về rồi à....." Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nói tiếp: "Em giặt xong bỏ vào máy sấy, định sáng nay mới lấy ra. Anh đưa em đi."
Dứt lời, cậu lập tức bước nhanh tới, cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Người đàn ông rất tự nhiên đưa quần áo cho cậu. Hắn vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, tóc ướt rủ xuống làm ướt cả lớp áo lụa mỏng manh trên người. Đường nét cơ bụng và đường nhân ngư thấp thoáng hiện ra dưới lớp vải.
"Đi rửa mặt đi, lát nữa cùng tôi ăn sáng."
Nói xong, hắn đặt chiếc qu. ần lót của mình vào máy sấy, ngón tay thô ráp ấn vào nút bấm.
Kỷ Chính Sơ bừng tỉnh, lập tức quay người chạy mất.
Vừa nãy cậu lại dám tưởng tượng về cảm giác bàn tay của Tống Thanh Uẩn? Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi.
Chạy mau, chạy ngay lập tức!
Cậu đáng lẽ phải thu dọn đồ đạc từ hôm qua rồi bỏ trốn trong đêm mới đúng!
Tống Thanh Uẩn nhìn bóng lưng chàng trai chạy như gió, khóe môi khẽ nhếch lên........
Sau bữa sáng, Kỷ Chính Sơ vào phòng thu dọn đồ đạc. Máy tính, iPad, sách vở, quần áo thay đổi, đồ dùng cá nhân.... Cái balo phình to đến mức biến dạng, vậy mà vẫn còn một đống đồ chưa nhét vào được.
"Sơ Sơ, chưa xong à? Nếu quá mệt thì báo với quản lý một tiếng, chiều rồi hãy đi làm."
Từ sau lần trước cậu bận rộn quá mức mà bị đau dạ dày, cha mẹ ở tận nước C biết chuyện liền lộ ra thân phận 'thái tử gia' của cậu với quản lý và cấp trên trực tiếp.
Thậm chí còn gọi đến mắng một trận, bảo rằng 'thực tập sinh cũng là con người', đến để học tập, cũng là để xem xét môi trường công ty. Đối xử như vậy, sau này ai còn muốn chọn công ty này? Rồi công ty lấy gì để thu hút nhân tài?
Ngay ngày hôm đó, công ty lập tức ban hành quy định mới về chế độ thực tập, thậm chí còn mở cả một kênh phản ánh dành riêng cho thực tập sinh.
Thế nên, hiện tại tuy Kỷ Chính Sơ vẫn chăm chỉ tận tụy nhưng ít ra đã thoải mái hơn nhiều. Nếu thấy cậu quá tải, quản lý còn âm thầm giảm bớt công việc giúp cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!