Chương 16: Đi Ra Ngoài

Sáng sớm chủ nhật, bạn của Tống Thanh Uẩn cùng Alpha của anh ta ra ngoài, nói là muốn đi tham quan các điểm du lịch ở thành phố Q.

Kỷ Chính Sơ đã tỉnh từ lúc năm giờ sáng, đầu óc của cậu rối ren đến mức phải đặt lịch tư vấn online, kết quả bị chẩn đoán của bác sĩ làm cho sợ đến mức xìu hẳn. Nhưng dù vậy, bộ não của cậu vẫn cứ tỉnh táo, đến cả ngủ thêm một giấc cũng không được, cứ thế lăn lộn mãi cho đến bữa sáng mới ủ rũ đi ra ngoài.

Ăn xong bữa sáng, cậu mệt đến mức cả người lơ lửng, thế là dứt khoát về phòng ngủ bù.

Buổi chiều lại không buồn ngủ nữa nhưng cũng không muốn đối diện với Tống Thanh Uẩn, thế là cậu cứ như một con đà điểu trốn trong phòng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc iPad.

Đến tối, khi cậu đi ngủ lại mơ thấy bác sĩ chỉ vào mũi cậu nói: Cậu là một Alpha cong, cậu thích Tống Thanh Uẩn.

Mơ màng lẫn lộn như vậy trôi qua hai ngày, cuối cùng cậu lết đến trường với đôi mắt thâm quầng ngày càng nặng.

Bây giờ đã giữa tháng tư, chỉ còn một tuần nữa là đến buổi bảo vệ luận văn.

Khối lượng học tập rất nặng, vừa mới xong bài thuyết trình giữa kỳ, giờ lại phải dốc toàn lực vào học tập.

Lẽ ra cậu phải bận đến mức xoay như chong chóng mới đúng, thế nhưng Kỷ Chính Sơ lại cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng thể nào tập trung vào bài giảng.

"Kỷ Chính Sơ, hãy trả lời xem mô hình năm áp lực cạnh tranh của Porter bao gồm năm yếu tố nào?"

Thầy giáo đột ngột gọi tên cậu, Kỷ Chính Sơ lập tức hoàn hồn.

"Đầu tiên là phân tích khả năng gia nhập ngành của đối thủ tiềm năng, chủ yếu đánh giá rào cản gia nhập thị trường. Tiếp theo là phân tích mức độ cạnh tranh giữa các doanh nghiệp hiện tại, tập trung vào cấu trúc cạnh tranh của sản phẩm, nhu cầu thị trường và thị phần...."

Cậu trả lời một mạch không sai một chữ.

Thầy giáo nhướng mày: "Tôi biết em học giỏi, hoa tường vi bên ngoài kia cũng đúng là rất đẹp nhưng đừng tưởng như vậy là có thể lơ là bài giảng, tôi sẽ cảm thấy em không tôn trọng tôi đấy."

Cậu lập tức đứng dậy cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi thầy, em không có nhìn hoa tường vi, chỉ là gần đây có hơi rối nên em vô thức thất thần. Em không có ý thiếu tôn trọng thầy."

Có lẽ hai quầng thâm dưới mắt cậu trông quá thuyết phục, thầy giáo không làm khó, chỉ dịu dàng nhắc nhở:

"Tôi biết gần đây em bận rộn nhiều việc nhưng dù có bận đến đâu cũng phải làm từng việc một. Nếu đến lúc cần làm mà không làm, sau này bù lại sẽ chỉ càng mất nhiều công sức hơn, em sẽ cảm thấy bản thân càng thêm rối loạn thôi."

Chàng trai lại lễ phép cúi đầu lần nữa: "Em hiểu rồi ạ, em cảm ơn thầy."

"Ngồi xuống đi."

Buổi học tiếp tục.

Sau khi tan học, Tưởng Phong – bạn cùng lớp từng đi trao đổi nước ngoài, đang chờ sẵn ngoài cửa để cùng cậu đi ăn.

"Sao thế anh Kỷ? Hai ngày nay trông anh cứ lơ lửng." Tưởng Phong hỏi.

Kỷ Chính Sơ lắc đầu: "Không sao. Đi ăn thôi."

Tưởng Phong cũng là một Alpha nhưng trông có phần mạnh mẽ hơn. Gia đình cũng làm kinh doanh nhưng quan hệ giữa hai nhà không thân thiết như nhà Tống Thanh Uẩn, vì vậy hồi nhỏ hai người họ không quen biết. Mãi đến khi vào đại học, học cùng lớp thì mới thân thiết hơn.

Khi Kỷ Chính Sơ đi du học nước ngoài, có hai lần cậu bị ngất phải vào viện, mỗi lần như vậy đều là Tưởng Phong ở bên giường bệnh trông chừng.

"Được rồi, có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Nghe nói chú Kỷ với dì Kỷ sang nước C rồi? Hay là anh qua chỗ tôi ở một thời gian? Cô giúp việc nhà tôi với cô Lý nhà anh là đồng hương, đồ ăn chắc cũng hợp khẩu vị của anh hơn."

Cậu ta nói như vậy, Kỷ Chính Sơ vốn đang trĩu nặng tâm tư bỗng khựng lại.

"Để tính sau đi, cảm ơn cậu."

Nói xong, cậu tiếp tục bước về phía căng

-tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!