Bà ngoại chỉ ở lại nhà Tống Thanh Uẩn một đêm, sáng hôm sau làm bữa sáng xong thì bà về nhà luôn.
Hai người tiễn bà ngoại xong lại cùng nhau vào thư phòng học tập. Hai ngày nay cần làm PPT, viết bài diễn thuyết, cậu phải tranh thủ hoàn thành nội dung trong sáng nay để ngày mai bắt đầu học thuộc.
Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng làm xong mọi thứ.
Nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ.
Chàng trai vươn vai, xoa bóp bả vai đang ê ẩm, quay sang nhìn mà chưa thấy dì giúp việc đâu, cậu không nhịn được tò mò nhìn người đàn ông đối diện.
"Hửm? Sao thế?"
Người đàn ông đặt thứ trên tay xuống, hỏi.
Kỷ Chính Sơ gãi gãi đầu: "Trưa nay ăn gì thế anh.... Em không thấy dì giúp việc tới nấu cơm."
"Em đói rồi sao?"
"Cũng không hẳn.... Em chỉ tò mò nên hỏi thôi. Vì không thấy ai nấu cơm cả."
Tống Thanh Uẩn: "Tôi quên nói với em. Trưa nay có khách tới, khoảng một giờ rưỡi nên cơm nước sẽ muộn hơn một chút. Là người em cũng biết đấy, là bạn của tôi – Tiêu Thư Thanh, là Omega hôm nọ. Cuối tuần này Alpha của cậu ấy sang thành phố Q thăm nên hai người qua đây ăn trưa luôn."
"À.... Ồ, là Omega đẹp trai đó."
Người đàn ông khẽ nhướng mày.
Kỷ Chính Sơ lập tức chữa cháy: "Khụ, em không có ý gì khác, chỉ nói vậy thôi."
Ánh mắt của Tống Thanh Uẩn đầy mơ hồ: "Em ở độ tuổi này.... có hứng thú với Omega cũng là chuyện bình thường."
Kỷ Chính Sơ nghẹn họng.
Suýt nữa thì cậu buột miệng phản bác____ Làm gì có chuyện đó! Em không có chút hứng thú nào với Omega cả!
Nhưng rồi cậu lại cắn môi nén lại, loại câu này không thể nói lung tung.
Thế là chỉ còn cách vùi đầu tiếp tục đọc sách.
------
Dì giúp việc đến vào khoảng mười một rưỡi.
Bà bắt đầu chuẩn bị, sơ chế nguyên liệu, xác nhận thực đơn với Tống Thanh Uẩn rồi mới bắt tay vào nấu nướng.
Đúng một giờ rưỡi, Tiêu Thư Thanh và bạn đời Alpha của anh ta đến nơi đúng hẹn.
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Kỷ Chính Sơ và Tống Thanh Uẩn ngồi chung một phía, Tiêu Thư Thanh và Alpha của mình ngồi đối diện.
Vừa ăn cơm, Kỷ Chính Sơ vừa lén quan sát hai người trước mặt. Omega kia cao lớn, chắc cũng phải một mét tám. Còn về Alpha....
Lúc mới vào cửa, Alpha trông có vẻ cao ngang Omega nhưng khi cởi giày ra, dùng dép đi trong nhà thì chiều cao lập tức hụt đi gần mười phân.
Thậm chí có khi còn chưa tới một mét bảy???
Nếu không phải vì giữ phép lịch sự, chắc cậu đã có thể diễn một màn 'há hốc mồm rơi cằm' ngay tại trận.
Vị Alpha này nhỏ nhắn quá! Từ lúc vào cửa đã cực kỳ rụt rè, ngoài chào hỏi mọi người thì gần như không nói lời nào. Khuôn mặt còn vô cùng xinh đẹp..... Khụ, dù miêu tả một Alpha bằng từ 'xinh đẹp' có hơi bất lịch sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!