Kỷ Chính Sơ cuộn mình trên giường của Alpha, hít thở hương tre trúc thanh mát đầy an tâm, mí mắt dần dần trĩu xuống.
Bác sĩ hẳn cũng đã tiêm cho cậu một chút thuốc ức chế caffeine. Sự k. ích th. ích thần kinh do caffeine gây ra bị dập tắt, thay vào đó là cơn buồn ngủ cực độ vì hai ngày liên tục thức trắng và cơ thể suy nhược.
Chẳng bao lâu sau, ý thức của cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Alpha trong giấc mộng không kiểm soát nổi sự lan tỏa của pheromone. Hương hoa lan ngọt ngào nhanh chóng tỏa ra từ sau gáy chàng trai.
Tống Thanh Uẩn thử thả ra pheromone an ủi của mình ra. Hương hoa lan như tìm được chỗ bám víu, lập tức mềm mại quấn lấy hắn, tựa như một con thú nhỏ, từng chút từng chút lưu lại dấu vết trên người hắn.
Alpha bé nhỏ ngoan ngoãn nằm nghiêng, mặc cho bàn tay của hắn chạm đến những nơi mềm mại nhất trên cơ thể cũng không tránh né.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm, từng sợi lông tơ trên tuyến thể phía sau gáy cũng trở nên rõ ràng.
Tống Thanh Uẩn khẽ hít một hơi, không nhịn được siết chặt vòng tay, kéo người trong lòng lại gần thêm một chút........
Kỷ Chính Sơ ngủ một giấc rất sâu.
Lúc tỉnh dậy, toàn thân ấm áp, chỗ cậu nằm cũng mềm mại vô cùng, trong không khí còn phảng phất hương tre trúc dễ chịu.
Thoải mái đến mức cậu không nhịn được lại cọ cọ vào bãi cỏ mềm dưới người.
Cọ một lúc, đột nhiên cả người cậu cứng đờ.
Khoan đã!
Đêm qua cậu bị đau dạ dày nên ngủ lại phòng của Tống Thanh Uẩn. Vậy thì mùi tre trúc này chẳng phải là.... ???
Cậu chợt mở bừng mắt.
Đập vào mắt cậu là cổ áo của Alpha đã bị cọ đến mức xộc xệch, lộ ra cả xương quai xanh.
"Em dậy rồi à?"
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên. Có lẽ do vừa mới thức giấc, giọng nói còn mang theo chút khàn đặc của buổi sớm mai.
Kỷ Chính Sơ vội vàng bật dậy, lăn một vòng rồi bò dậy như con lật đật: "Xin lỗi anh! Em chưa tỉnh ngủ!"
Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bộ đồ ngủ trên người mình cũng không khá hơn bao nhiêu so với Tống Thanh Uẩn. Cậu cuống quýt quay lưng lại, nhanh chóng cài lại cúc áo ngay ngắn.
Chàng trai cao một mét tám, ngồi khoanh chân trên giường, cúi gằm đầu như đà điểu.
Nửa phần cổ lộ ra trắng mịn, đỏ bừng đến tận vành tai.
Tống Thanh Uẩn ngắm nhìn một lát, chậm rãi chống tay ngồi dậy.
Bàn tay to ấm áp đặt lên trán cậu, khóe môi hơi cong lên: "May quá, không còn sốt nữa rồi. Em thấy sao rồi, còn đau dạ dày không?"
Trên mặt của Kỷ Chính Sơ vẫn còn nóng rực, cậu không dám quay đầu, chỉ trả lời một cách qua loa: "Em vẫn ổn.... không khó chịu lắm..... Em đi rửa mặt đây!"
Nói xong cậu liền nhảy khỏi giường, lao vọt ra ngoài như chạy trốn.
Vừa vào phòng tắm, cậu lập tức vốc nước lạnh tạt lên mặt mình.
'Đúng là mất mặt quá.... Sáng sớm đã dụi đầu vào ngực Alpha khác để hít mùi pheromone!'
'Tối qua nữa, người ta nói muốn sờ mông mày, mày chẳng những không từ chối mà còn ngoan ngoãn để cho sờ. Chỗ đó mà có thể để người ta tùy tiện động vào à?!'
'Kỷ Chính Sơ, nguyên tắc của mày đâu? Tự trọng của một Alpha đâu? Bị chó ăn mất rồi à?!'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!