Kỷ Chính Sơ dựa người vào lòng Alpha.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vu. ốt ve như đang dỗ dành một chú thú nhỏ.
"Sơ Sơ?"
Hắn bỗng nhiên gọi một tiếng.
Kỷ Chính Sơ hít hít mũi, ngẩng đầu lên: "Hả?"
Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay nóng ấm kia chạm vào trán cậu rồi đến má và cổ.
Những vết chai thô ráp lướt qua làn da mềm mại khiến toàn thân cậu dựng hết cả lông tơ.
Cậu ngay lập tức: !!!
Xoa đầu thì còn giải thích được, sờ mặt cũng tạm chấp nhận nhưng sờ đến cổ là sao chứ!
Dù không có tuyến thể ở đó thì cũng quá đáng rồi đấy!
Theo phản xạ, cậu định lùi ra sau nhưng người đàn ông đã quen với võ thuật, phản ứng nhanh nhạy đến mức đáng sợ.
Hắn lập tức giữ chặt cậu, giọng trầm thấp vang lên: "Đừng nhúc nhích. Tôi thấy người em hơi nóng."
Lúc này Kỷ Chính Sơ mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Cậu sờ trán mình rồi lại sờ cổ mình. Nghĩ một lát, cậu còn nhón chân sờ thử trán đối phương, cậu ngơ ngác nói: "Hình như đúng là hơi nóng thật. Nhưng em chỉ thấy người không có sức, cũng không cảm thấy lạnh. Đầu hơi đau một chút, chắc là do thiếu ngủ......"
Chàng trai ngoan ngoãn, tay còn đang mân mê cổ mình, đôi mắt đen láy vừa mềm mại vừa mơ màng.
Tống Thanh Uẩn nắm tay cậu, trước tiên đưa cho cậu một cốc nước ấm sau đó vội vàng vào thư phòng lấy hộp thuốc, tỉ mỉ khử trùng nhiệt kế bằng cồn rồi đưa cho cậu ngậm vào miệng.
Hắn bấm gọi cho một người bạn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại, mang theo chút lười biếng và giọng mũi: "Alo, Đại Tống à? Muộn thế này còn gọi vì có chuyện gì à?"
Đồng tử của Kỷ Chính Sơ chấn động.
Cậu lập tức ngồi thẳng người dậy.
Chuyện này... chắc là xong việc rồi nhỉ? Đúng là xong việc rồi nhỉ?
Cậu len lén liếc nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng khách, phát hiện đối phương cũng có vẻ giống cậu, hơi lúng túng đứng sững tại chỗ.
Tống Thanh Uẩn thấp giọng ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp: "Xin lỗi đã làm phiền, nhóc con nhà tôi bị bệnh. Vừa nãy em ấy nôn, tôi sờ thấy người hơi sốt, giờ đang đo nhiệt độ. Tôi muốn nhờ Đoạn Nham qua xem giúp một chút."
Đầu bên kia có tiếng sột soạt, sau đó là một giọng nam khác: "Triệu chứng thế nào? Nói tôi nghe để tôi chuẩn bị thuốc."
Kỷ Chính Sơ đang ngậm nhiệt kế lén lút hóng chuyện thì người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Hắn đặt điện thoại giữa hai người: "Sơ Sơ, em nói với bác sĩ Đoạn về triệu chứng hai ngày nay đi."
Sau đó hắn liếc nhìn đồng hồ, rút nhiệt kế ra khỏi miệng cậu để kiểm tra nhiệt độ.
Dưới ánh đèn, cậu nhìn thấy trên nhiệt kế vẫn còn vương nước bọt của mình, mặt của cậu bỗng đỏ bừng.
Kỷ Chính Sơ lập tức thu ánh mắt lại rồi nghiêm túc thuật lại tình trạng bệnh với điện thoại:
"Hai ngày nay em thức khuya, liên tục hai hôm chỉ ngủ bốn tiếng mỗi đêm. Hôm nay rất buồn ngủ nên sáng và chiều đều uống một ly cà phê. Buổi trưa bận quá, chưa kịp ăn cơm, đến tối thì hơi đau dạ dày nhưng không để ý. Bữa tối em ăn mì do anh Thanh Uẩn nấu, lúc đó đói quá nên ăn nhiều hơn bình thường. Sau khi ăn, em cảm thấy bụng đầy hơi, khó tiêu, cuối cùng không chịu nổi nên nôn ra hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!