Vì buổi tối cứ mãi nghĩ về những chuyện đó nên Kỷ Chính Sơ lại có chút khó ngủ.
Cậu dứt khoát bò dậy khỏi giường, vào thư phòng làm PPT tiếp, đối chiếu bài luận của mình, rà soát tất cả các câu hỏi có thể xuất hiện trong buổi bảo vệ. Mãi đến hai giờ sáng cậu mới cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu ngáp một cái rồi đi ngủ.
Hôm sau phải đi thực tập ở công ty, bảy giờ bị đồng hồ báo thức réo dậy, cả người của cậu đều lâng lâng như đang trôi nổi.
Dù thực tập tại tập đoàn nhà mình nhưng cậu vẫn tự gửi hồ sơ ứng tuyển, được nhận vào theo quy trình tuyển dụng bình thường, thân phận chỉ là một thực tập sinh như bao người khác. Ngay cả trưởng bộ phận cũng không biết cậu là ai nên không có bất cứ đặc quyền nào. Dù buồn ngủ đến mấy, cậu vẫn ôm cốc cà phê đến công ty.
Cả ngày làm trâu làm ngựa trong công ty.
Câu làm ở bộ phận thương mại quốc tế, công việc chính là dịch email hỏi hàng từ nước ngoài sang tiếng Trung rồi chuyển tiếp đến các nhân viên phụ trách. Công việc này vốn không khó nhưng còn cả đống việc lặt vặt không phải của cậu. Hết in tài liệu cho người này lại chuyển đồ giúp người kia.
Buổi trưa vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi nhưng lại phải đặt trà chiều cho cả bộ phận.
Đến chiều, cậu phải theo dõi buổi họp nghiên cứu thị trường và đối thủ cạnh tranh nhưng hai mí mắt cứ sụp xuống.
Suy nghĩ một lúc, cậu lại vào phòng trà pha một ly cà phê.
Tỉnh táo được một chút nhưng có lẽ do hai ngày liền thức khuya, ban ngày lại bận rộn suốt, cơ thể bắt đầu không chịu nổi. Đến gần hết giờ làm, cậu lờ mờ cảm thấy dạ dày có chút khó chịu.
Tống Thanh Uẩn nhắn tin cho cậu: "Tôi bảo thư ký đến đón em rồi, nhớ tan làm đúng giờ."
Kỷ Chính Sơ trả lời: "Vâng, cảm ơn anh."
Cậu xoa bụng, chậm rãi thu dọn đồ đạc.
-----
Hôm nay thành phố Q thị có mưa, nhiệt độ lại giảm thêm mấy độ.
Kỷ Chính Sơ vẫn mặc cái áo mỏng của mấy ngày trước khi trời còn ấm áp. Vừa cầm ô bước ra cửa, cơn gió lạnh lập tức khiến da cậu nổi đầy da gà.
Cậu rụt cổ lại, thư ký đã lái xe đến trước tòa nhà.
Tống Thanh Uẩn cân nhắc đến thân phận hiện tại của cậu nên chỉ để thư ký lái một chiếc xe thương vụ bình thường đến đón.
Bên trong xe trống không, ngay cả tấm chăn cũng không có, may mà thư ký để ý thấy cậu mặc ít nên đã bật điều hòa ấm, cũng không quá khó chịu.
Vừa bước vào căn hộ, hơi ấm liền ập tới.
Phòng khách yên tĩnh, không có âm thanh nào nhưng có thể ngửi thấy mùi thức ăn mới nấu.
Cánh cửa bếp hé mở, giọng của người đàn ông bất chợt vang lên từ bên trong:
"Một muỗng xì dầu, một ít muối, dấm cũng cho vào à?"
"Ừm, được... hành lá, rau mùi đều cho vào."
"Dầu mè? Được rồi."
Kỷ Chính Sơ lén ghé vào cửa nhìn.
Người đàn ông vốn luôn diện vest thẳng thớm, ăn mặc chỉn chu giờ lại mặc đồ ở nhà, tay cầm một cái bát nhỏ, dùng thìa khuấy gia vị.
Thật ra cái bát không hề nhỏ, trước đây cậu từng thấy dì giúp việc dùng, phải bưng bằng hai tay mới được nhưng đặt vào tay người đàn ông kia, nó lại trông nhỏ như một món đồ chơi trẻ em.
"Em về rồi à?"
Alpha phát hiện ra cậu, hơi nghiêng đầu nhìn: "Ngày mai dì giúp việc mới đi làm lại, tối nay chúng ta tạm ăn đồ tôi nấu trước. Tôi đã hỏi kinh nghiệm của dì Lý rồi, xào măng tây tươi, nấu mì chay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!