Chương 80: (Vô Đề)

"Đúng rồi, lập một danh sách quà tặng gửi cho tôi, tôi xem qua một chút rồi bảo người chuẩn bị, đi làm khách cũng không thể đi tay không được." Giọng điệu của Phó Hạo Nguyệt nghiêm túc nói, thái độ kia dường như còn nghiêm túc hơn lúc bàn việc làm ăn mấy chục tỷ.

Phó Hạo Nguyệt dặn dò xong một lượt xong thì cúp điện thoại, để lại một mình ông Lý ở trong phòng khách sạn khẽ than thở, nghĩ rằng khó khăn lắm mình mới ra ngoài du lịch một chuyến, lại vẫn không tránh được việc phải hầu hạ "ông cố nội" này.

Ông đặt điện thoại di động xuống, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì đăng ký đoàn này cũng là vì để cậu chủ tới thành phố H, lão già như ông thật sự là quá đau đầu.

Ngày ba mươi Tết hôm đó, Phó Hạo Nguyệt đã tới dưới lầu khu dân cư từ rất sớm.

Vốn đã hẹn sẵn là năm rưỡi, nhưng Phó Hạo Nguyệt là một người không cho phép có sơ xuất, cho nên trước giờ hẹn một tiếng đã đợi ở dưới lầu rồi. Anh cầm điện thoại di động ngồi ở ghế sau xe, giống như đang đợi gì đó.

Khoảng hơn năm giờ mười phút, Đường Thuần gửi tin nhắn cho Phó Hạo Nguyệt, hỏi anh đã lên đường chưa, gần như là trong nháy mắt nhận được tin nhắn, Phó Hạo Nguyệt đã trả lời lại: [Đã ở dưới lầu rồi.]

Đường Thuần đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách thấy vậy thì hơi sững sờ, ngay sau đó hét lên nói với ba mẹ đang ở trong phòng bếp và phòng ngủ: "Ba mẹ! Người đã ở dưới lầu rồi, con đi đón anh ấy trước, hai người chuẩn bị nhanh lên chút nha!"

Đường Thuần nói xong thì vội vàng chạy ngoài, chỉ để lại bà Thái với giọng nói có chút hoảng loạn: "Không phải đã nói là năm rưỡi sao? Tại sao lại tới sớm như vậy! Mẹ còn chưa kịp sửa soạn xong nữa!"

"Lão Đường! Lão Đường, áo khoác lông chồn trắng của em để ở đâu rồi?"

Ba Đường đang múc canh trong bếp cũng có chút không ứng phó nổi, vừa trả lời bà xã nhà mình, vừa tăng nhanh động tác trong tay: "Bà xã, nhớ lấy chiếc cà vạt kia ra cho anh nhé! Chính là cái màu đỏ thẫm ấy!"

Nhà họ Đường loạn cào cào hết lên, mà Đường Thuần kích động chạy xuống lầu, vừa nhìn đã thấy Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh xe.

Hôm nay ông chủ ăn mặc cực kỳ đẹp trai, mái tóc giống như là cố ý tạo kiểu, tóc mái cũng không hoàn toàn vuốt ngược ra sau, chỉ là trán hơi lộ ra, trông giản dị nhưng cũng không mất đi vẻ đứng đắn. Đến cả quần áo cũng mặc cực kỳ đẹp trai, áo len màu sáng phối với áo khoác màu nâu nhạt, bộ quần áo tông màu ấm áp đã làm giảm bớt khí chất lạnh lùng vốn có của anh, trông ngược lại là dễ gần hơi một chút.

"Ông chủ, sao ngài tới sớm vậy?" Đường Thuần cất bước đi tới trước mặt Phó Hạo Nguyệt, sau đó chóp mũi cũng ngửi thấy mùi hương thơm mát nhàn nhạt, không nồng nặc, là một mùi hương gỗ thuộc loại vô cùng kiềm chế, trung hòa với sự lạnh lùng thường ngày của anh.

"Ở khách sạn không có chuyện gì, cho nên tới đây trước." Phó Hạo Nguyệt nói xong, lại dùng ánh mắt ra hiệu chỉ mấy túi đồ lớn nhỏ ở bên cạnh: "Đây là một ít quà mà tôi chuẩn bị cho bác trai và bác gái, coi như là quà đáp lễ đã mời tôi ăn cơm đêm giao thừa."

Lúc này Đường Thuần mới chú ý tới bên cạnh Phó Hạo Nguyệt còn có một người, xách đầy đồ trong tay, trên gương mặt cũng là nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp.

"Xin chào cô Đường, tôi tên Văn Sâm." Người đàn ông chủ động giới thiệu, trong lòng cũng biết rõ cô gái xinh đẹp trước mặt này có ý nghĩa đặc biệt đối với boss lớn bên cạnh mình.

"Xin chào xin chào, đống đồ này… Nhiều quá rồi." Đường Thuần nhìn qua, có chút sợ hãi, trong lòng cũng có thể đoán được những thứ này nhất định là tốn rất nhiều tiền.

Vốn dĩ đã giải thích với ba mẹ rằng tổ yến với đồng hồ chính là quà đáp lễ, bây giờ thì hay rồi, anh lại tặng thêm một đống nữa.

"Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi lên trước đi."

Đường Thuần nói xong, làm bộ như định giơ tay ra giúp người đàn ông đang xách đồ kia, mà người đàn ông nào dám để cô xách đồ nặng, anh ta bị dọa đến mức liên tiếp lui về phía sau mấy bước, lên tiếng nói: "Cô Đường, những thứ này nặng, vẫn là để tôi mang lên giúp cô đi."

Bầu không khí có chút lúng túng, Phó Hạo Nguyệt đứng ở bên cạnh trầm mặc một hồi, nhớ tới những lời mà tối hôm qua ông Lý dặn dò, anh giơ tay về phía người kia mở miệng nói: "Đưa đồ cho tôi đi, khi nào cần thì tôi lại gọi điện thoại thông báo cho anh."

Người đàn ông do dự hồi lâu, sau đó mới dè dặt đưa hết đồ cho Phó Hạo Nguyệt.

Quả thật Phó Hạo Nguyệt đã chọn không ít quà, lúc này xách trên tay cũng có chút nặng, có điều từ sau hôm đi dạo phố cùng cô gái, anh đã chú ý tới việc luyện tập về phương diện này, bây giờ đối với anh mà nói đống này cũng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Đường Thuần nhìn đồ quả thật là không ít, đang muốn giúp một tay thì lại bị Phó Hạo Nguyệt tránh đi, không có cách nào khác chỉ đành tay không đi lên lầu cùng anh.

Nhà họ Đường ở trong một khu chung cư cũ, công trình cũng không tính là lỗi thời, nhưng cũng đã lâu năm rồi, Đường Thuần luôn lo lắng người như Phó Hạo Nguyệt sẽ không quen đến những nơi nhỏ như vậy, nhưng lại ngoài dự liệu là, biểu cảm của đối phương hoàn toàn không có chút ghét bỏ nào.

Hai người sóng vai nhau đi tới trước cửa, Đường Thuần đang định gõ cửa, nhưng lại bị Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng ngăn cản.

"Chờ một chút."

Bàn tay dừng lại giữa không trung, Đường Thuần khó hiểu quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy biểu cảm Phó Hạo Nguyệt có chút căng thẳng.

"Có khả năng cổ áo của tôi không ngay ngắn lắm." Phó Hạo Nguyệt nói, nghe giọng điệu thì lại vô cùng trấn định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!