Chương 78: (Vô Đề)

Trong phòng khách không ngừng có tiếng tivi vang lên, đó là chương trình giải trí mà bà Thái thích xem nhất.

Đường Thuần ngồi ở trên ghế rất lâu cũng không thể bình tĩnh được, chờ đến lúc kịp phản ứng, cả người cô lập tức nhảy cẫng lên từ trên ghế sô pha, chân tay nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Bà Thái vừa rửa hoa quả xong đi từ trong phòng bếp ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của con gái, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ô này, đã tối rồi còn đi đâu thế?"

"Đi ăn bánh dứa ạ!" Đường Thuần dứt khoát đổi giày, ngay sau đó đã mở cửa xông ra ngoài, dáng vẻ kia nhanh như chớp, ai không biết còn tưởng là vội vàng đi gặp người yêu.

Bà Thái bê đĩa trái cây đứng yên tại chỗ, lúc này ba Đường đã dọn dẹp xong cũng đi ra ngoài, nghe thấy tiếng động hấp ta hấp tấp của Đường Thuần, ông nhìn cánh cửa mở toang ra, nghiêng đầu hỏi bà xã: "Đây là tình huống gì thế?"

"Ai biết được? Muốn ăn bánh dứa đến điên rồi à? Cái giờ này rồi Trần Ký nào có còn bánh dứa nữa?" Bà Thái vừa nói, vừa cất bước đi tới ghế sô pha.

"Bên ngoài trời lạnh như vậy, hay là gọi con bé trở lại đi, ngày mai anh đi mua cho con là được." Ba Đường là một thê nô, nhưng đồng thời cũng là người cuồng con gái, dĩ nhiên là không nỡ để Đường Thuần đi ra ngoài mua đồ vào buổi tối như vậy.

Nhưng mà bà Thái cũng không quá để ý, chỉ dửng dưng lên tiếng: "Con gái anh cũng đã lớn như vậy rồi, không cần chúng ta lo lắng, đợi con bé không mua được thì sẽ trở lại thôi, ăn cơm no đi ra ngoài vận động một chút cũng không phải không được."

Đường Thuần đi ủng đạp lên tuyết, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Trong đầu luôn cảm thấy chuyện này thật sự có hơi hoang đường, nhưng lại có một cảm giác chắc chắn không giải thích được.

Có lẽ là nhiệt độ bên ngoài thật sự hơi hơi lạnh, trên con đường nhỏ trong khu nhà ở gần như không có người nào, chỉ có những ngọn đèn đường đứng thẳng tắp hai bên tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Đường Thuần lo lắng không yên chạy ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh một vòng, trong chốc lát hoàn toàn không có phát hiện bóng người như trong dự liệu, đang định chạy tiếp ra bên ngoài thêm mấy bước thì sau lưng lại đột nhiên truyền tới giọng nói của Phó Hạo Nguyệt: "Tôi ở đây."

Thân thể Đường Thuân hơi cứng đờ lại, nhất thời cô có chút không dám xoay người lại.

Quá ly kỳ.

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn wechat kia, cô đã có một loại cảm giác giống như cảnh trong mơ, nghĩ rằng một người như ngài Phó không giống như người sẽ làm ra những chuyện của tuổi trẻ như vậy.

Cô khẽ nuốt nước miếng làm dịu cổ họng hơi khô khốc, rồi chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở nơi này, trái tim đập loạn lên.

Có lẽ là bởi vì chạy xuống cả quãng đường nên lúc này Đường Thuần đang thở hổn hển, từng làn khói trắng tỏa ra hơi làm rối loạn tầm nhìn của hai người.

Đường Thuần mở miệng, thanh quản rung động như muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại kẹt giữa cổ họng, không biết nên mở miệng như thế nào.

Mờ mờ tối tối, gương mặt anh tuấn của người đàn ông dưới ánh đèn đường trông cực kỳ dịu dàng, làm tan đi sự lạnh lùng và xa cách lúc bình thường, khiến cho Đường Thuần trong lúc hoảng hốt có một loại cảm giác, anh cách mình rất gần rất gần.

"Tại sao lại không mặc áo khoác?" Giọng nói của Phó Hạo Nguyệt hơi khàn, đôi mắt hoa đào hiện lên ánh sáng ấm áp, trong màn đêm đặc biệt sáng ngời.

Sau đó, cô thấy anh chậm rãi lấy bánh dứa để trong túi áo khoác ra, nhét vào trong tay cô, ngay sau đó lại cởi áo khoác của mình ra, động tác nhẹ nhàng khoác lên người cô.

Một luồng hơi ấm áp lập tức bao vây lấy Đường Thuần, để lộ ra nhiệt độ trên người của người đàn ông, ánh mắt Đường Thuần sáng ngời nhìn Phó Hạo Nguyệt ở trước mặt, bánh dứa trên tay vẫn còn nóng, vừa chạm vào đã biết là bánh vừa mới ra lò không lâu.

"Ông chủ, tại sao anh lại ở đây?" Lúc này Đường Thuần không kìm được mà mở miệng hỏi, ánh mắt lưu luyến trên mặt anh.

Cô thật sự rất kinh ngạc, kinh ngạc vì Phó Hạo Nguyệt lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn đi mua bánh dứa cho cô nữa.

Ở trong lòng của Đường Thuần, từ trước đến nay ngài Phó luôn là một người điềm tĩnh tự kiềm chế. Trong thế giới của anh, không có xung động, không có nhiệt huyết, chỉ có trầm ổn, lý trí và lựa chọn.

Không thể không thừa nhận, chính phần thành thục và lý trí này của người đàn ông sẽ có lúc khiến Đường Thuần vì vậy mà cảm mến, nhưng cũng khiến cho người khác khó tránh khỏi việc tưởng tượng, sự yêu thích và rung động của đối phương sẽ duy trì được bao lâu? Có phải tình yêu của anh cũng chỉ là kết quả của việc cân nhắc thiệt hơn không?

Con người luôn rất ích kỷ, ích kỷ muốn đối phương có thể đủ toàn tâm toàn ý tập trung vào đoạn tình cảm này, cho dù trong quan điểm về tình yêu được thế giới này ủng hộ, tất cả mọi người đều đang nói với chúng ta phải lý trí, phải khắc chế, phải bình tĩnh. Nhưng tình yêu vốn là một chuyện điên cuồng, có lẽ cũng không có quá nhiều lý do rõ ràng về sự thu hút thuần túy giữa hai giới tính, khi lựa chọn tình cảm trong quy định cứng nhắc, sẽ là thật sự thích sao?

Đường Thuần sẽ thường xuyên suy nghĩ, suy nghĩ về kiểu người giống như Phó Hạo Nguyệt, nếu như thật sự yêu đương thì rốt cuộc sẽ mang dáng vẻ như thế nào?

Là cần phải phối hợp với lý trí của anh, yêu đương một cách quy quy củ củ, tiến hành từng bước theo thứ tự quy định sao? Đây không phải là thứ Đường Thuần mong muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!