Chương 76: (Vô Đề)

Không biết từ lúc nào, một năm này cũng trôi qua rồi.

Phó Hạo Nguyệt có hơi im lặng, lập tức chậm rãi chuyển tầm mắt phía ngoài cửa sổ, bên ngoài toàn cảnh đều là tuyết trắng.

Trong trí nhớ, dường như thành phố này rất ít khi rơi tuyết, cho dù có rơi thì cũng chưa bao giờ rơi nhiều như bây giờ.

"Nhà của em là ở thành phố H nhỉ?" Phó Hạo Nguyệt lên tiếng, giọng điệu lên xuống bình thường, tựa như là thuận miệng thì hỏi một câu.

Đường Thuần dường như cũng không ngờ ông chủ lại biết chuyện này, nghĩ ngợi chắc là do trong tài liệu có ghi, thế là nhẹ giọng đáp: "Vâng, cũng không xa lắm, ngồi tàu cao tốc là được."

Phó Hạo Nguyệt thu lại ánh mắt, sau đó lại một lần nữa lật trang sách có hơi cũ kỹ kia, nhìn tiếng Latin in ấn chỉnh tề bên trên, rồi lập tức lên tiếng: "Tết cũng nên về thăm nhà một chút."

Đường Thuần yên lặng nhìn Phó Hạo Nguyệt ở trước mặt, không biết tại sao trong lòng lại có chút khó chịu, người kia dưới ánh mặt trời vẫn tuấn tú như trước, dù cho không có biểu cảm gì, nhưng rơi vào đáy mắt của Đường Thuần lại không khỏi cảm thấy, có chút cô đơn.

Người nhà của ông chủ đều không còn nữa rồi, bây giờ sang năm mới thì biết phải đi đâu đây?

Đây không nên là điều mà cô cần quan tâm, nhưng hết lần này tới lần khác, giờ này khắc này cô lại không khỏi nhớ đến cảnh tượng Phó Hạo Nguyệt một thân một mình ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, trải qua khoảnh khắc ấy một cách buồn tẻ.

"Nếu ngài không ngại, có thể đến nhà tôi qua Tết." Tựa như là không hề suy nghĩ, Đường Thuần mở lời mời thẳng thắn, chờ một phút sau khi đã nói ra lời này, cô bừng tỉnh lại mới thấy có hơi hoang đường.

Động tác trong tay Phó Hạo Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt dưới kính khẽ chớp chớp, dừng lại như vậy khoảng ba, bốn giây, lúc này anh mới mở miệng một cách chậm rãi: "Về nhà sớm một chút, trạm cao tốc vào lễ Tết sợ là sẽ nhiều người, đừng khiến bố mẹ em lo lắng."

Không đồng ý, vậy chính là đang lịch sự từ chối.

Bờ môi Đường Thuần khẽ mím lại, trái lại có hơi ảo não, nghĩ thầm bản thân mình đưa ra yêu cầu này đúng là không biết cao thấp.

Cô vội vàng trả lời hai câu, rồi tiện bước rời khỏi phòng sách.

Có lẽ là do cảm thấy lúng túng, nên cách ba mươi Tết ba ngày, Đường Thuần liền đưa ra yêu cầu về nhà với ông Lý.

Tất nhiên là ông Lý đã đồng ý luôn, còn chuẩn bị chút quà, bảo là muốn tặng cho bố mẹ của Đường Thuần. Đường Thuần nào đồng ý nhận được? Nhưng cô không từ chối lại được sự nhiệt tình của ông Lý, sau nửa ngày đùn đẩy thì cũng đành phải nhận lấy.

Cảnh xuân mỗi năm đều rất đẹp, may là Đường Thuần đã sớm mua vé, bằng không sợ là chỉ có thể đi xe khách về nhà.

Mà ngay lúc Đường Thuần đang vội vàng xách hành lý lên đường để kịp giờ, thì nhà họ Phó thiếu mất một người lại yên ắng đến cực điểm, tựa như cả căn nhà chỉ vì Đường Thuần rời đi mà mọi hơi thở sự sống đều bị rút hết.

Ngài Phó ở trong phòng ngủ cả ngày cũng không ra ngoài, ông Lý biết từ sau khi Đường Thuần đi thì linh hồn của cậu chủ cũng đã tan biến theo rồi, e là lúc này lại nằm một mình trên ghế sô pha kia nghe kịch nam của anh.

Ông Lý rời chiếc ghế mây ngồi ở sau vườn, vừa phơi nắng vừa cắn hạt dưa, tựa như những cụ ông của những gia đình bình thường kia.

Ông Lý vốn là con rơi được nhặt về từ ven đường, tuy là dưới sự hun đúc của nhà họ Phó nhận được không ít giáo dưỡng, nhưng sau khi không có người ở bên cạnh thì tính cách trong xương cốt lập tức phơi bày ra. Trước kia, lúc Đường Thuần còn đang làm việc ở nhà họ Phó, ít nhiều ông ấy còn đứng đắn một chút, bây giờ người cũng đã đi rồi, ngài Phó mà ông ấy phục vụ lại trở thành trạch nam…

Vừa đung đưa đầu, ông Lý vừa ở một bên thì thầm đầy vui vẻ: Cậu chủ này, sợ là sau này thật sự không thể rời xa Tiểu Đường được rồi.

Đã không nỡ như vậy thì cứ đi theo người ta về thẳng nhà là được mà? Thuận tiện làm thân một cái, chuyện một công đôi việc, nào có lề mề giống như anh bây giờ.

Trong phòng ngủ, Phó Hạo Nguyệt quả thật là có cùng suy nghĩ với ông Lý, anh nằm một mình trên ghế sô pha, mặc bộ đồ ngủ sát cạnh cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, âm thanh cao cấp cách đó không xa đang không ngừng vang lên là kịch nam, cùng với những cảnh xưa cũ mà anh yêu thích nhất.

Nhưng chẳng biết vì lý do gì, kịch nam không ngừng lượn lờ qua tai, nhưng lại không thể vào não một đoạn nào.

Cũng không biết là qua bao lâu, người đàn ông nằm yên trên ghế sô pha như pho tượng cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, lập tức mở mắt, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha.

Biệt thự yên tĩnh hơn một chút, tuy là biết rõ cô nhóc kia chẳng qua chỉ là về nhà qua Tết, đợi mấy ngày nữa thì sẽ quay lại, nhưng cho dù là như vậy thì trong lòng anh vẫn vắng vẻ như cũ, có một nỗi phiền muộn không thể ngăn lại được.

Nhớ lại câu nói Đường Thuần trong phòng sách kia, lúc này trái lại có chút hối hận vì đã không đồng ý.

Trong vườn, tuyết đã sớm tan không còn một chút nào, Phó Hạo Nguyệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu lại mơ hồ hiện lên chút chuyện cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!