này còn giấu một thứ gì đó khác, anh chỉ cảm thấy uống rất ngọt, làm dịu đi cơn khô khốc ở cổ họng đôi chút.
Sau khi uống hết một bát lê hấp đường phèn, Đường Thuần và ông Lý liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra thứ ánh sáng "đã thành công" từ trong mắt của đối phương, cho đến khi để cậu chủ nằm lại xuống giường rồi ông Lý mới giơ một ngón tay cái lên với Đường Thuần, dùng khẩu ngữ mà nói thầm một câu: Giỏi lắm!
"Tiểu Đường, chắc là cô vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cô đi ăn gì đó trước cho no bụng đi đã, cứ để cậu chủ đây cho tôi chăm sóc là được rồi." Ông Lý nói.
Đường Thuần cúi đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đang nằm trên giường, lúc này cô thật sự không có tâm trạng ăn gì hết, vì vậy cười từ chối: "Không sao đâu quản gia Lý, tôi là hộ lý của ông chủ mà, đáng lẽ nên ở đây chăm sóc mới phải, hẳn là ông cũng chưa ăn cơm đúng không? Ở đây có tôi rồi ông không cần lo lắng đâu, đã mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay rồi, ông vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm chút đi thì hơn."
Ánh mắt ông Lý nhìn đi nhìn lại giữa Đường Thuần và ngài Phó, rồi ngay lập tức, trong ánh mắt ông ấy hiện lên vẻ hiểu rõ, ông ấy vội cười: "Được, vậy tôi xuống ngay đây, có gì cần tôi giúp một tay thì cô cứ việc gọi điện cho tôi."
Quản gia Lý vừa đi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Có vẻ như sau khi uống thuốc xong Phó Hạo Nguyệt ngoan ngoãn hơn nhiều, nếp nhăn giữa đầu lông mày dần dần mờ đi, đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trông như thể anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đường Thuần cứ lẳng lặng trông chừng bên Phó Hạo Nguyệt như thế, khi ngủ, thoạt nhìn ngài Phó rất ngoan ngoãn, mái tóc xõa trên trán, phần đuôi tóc bị thấm đẫm mồ hôi, trông lại có vẻ khá trầm tĩnh đáng thương. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, nhưng có vẻ đỡ hơn trước một xíu rồi, tuy nói là ba mươi lăm tuổi, nhưng trên mặt anh chẳng có lấy một nếp nhăn, đến cả làn da của anh cũng rất đẹp, không biết là được chăm sóc kiểu gì cho tới giờ.
Lông mi dày phủ một tán bóng râm xuống, có một sự thôi thúc khiến người ta không kìm được mà muốn chọc vào.
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông, dọc theo sống mũi cao rồi xuống tới đôi môi mỏng.
Trước đây Đường Thuần nào dám nhìn anh như thế, cô rất sợ mình mà nhìn Phó Hạo Nguyệt nhiều thêm đôi lần thì sẽ bị anh đánh giá là "suồng sã". Nhưng không thể không nói rằng, rõ ràng người đàn ông trước mắt cô đây tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế chế tác tỉ mỉ, Đường Thuần cứ nhìn như thế, đúng là không thể rời mắt nổi mà.
Đến nay Đường Thuần vẫn còn nhớ rõ tấm ảnh trên bia mộ, ba mẹ của ngài Phó đều là những người đẹp hiếm có, cũng chẳng trách Phó Hạo Nguyệt sinh ra đã có nhan sắc tuyệt đẹp nhường này.
Chỉ là trời cao đố kỵ hồng nhan, một cặp đôi đẹp tưởng chừng như rất xứng đôi, ấy vậy mà lại…
Đương nhiên Đường Thuần hiểu rõ rằng những gì mà Phó Hạo Nguyệt trải qua không hề qua loa như những gì anh nói, anh nói anh vẫn là một người may mắn, sự thực thì đúng là như vậy, nhưng Đường Thuần vẫn thấy đau lòng cho anh.
Ánh mắt cô nhìn vào bàn tay với những khớp xương rắn rỏi của người đàn ông, trong đầu cô chợt nhớ lại cảnh tượng mà cô vô tình bắt gặp ở trong thư phòng hồi mấy tháng trước.
Khi ấy người đàn ông đang đứng trước bàn đọc sách, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, tay anh cầm bút lông viết lên tờ giấy Tuyên Thành dòng chữ ấy…
"Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề." *
*Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề: nụ cười đẹp đẽ duyên dáng, đôi mắt sáng long lanh có thần – trích Kinh thi
Như là bị con tim dụ dỗ, Đường Thuần lại duỗi tay ra thăm dò lần nữa, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của người đàn ông, rồi sau đó đi dọc xuống theo đường xương cơ của anh, đầu ngón tay lướt qua những ngón tay thon dài của người đàn ông, hành động ấy như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Tay của ngài Phó thật sự rất đẹp, bàn tay to hơn tay cô rất nhiều, có lẽ do bây giờ anh đang sốt nên đến cả nhiệt độ cũng nóng hơn một chút.
Có lẽ cô bị trúng độc thật, Đường Thuần thưc sự đã đặt tay lên mu bàn tay Phó Hạo Nguyệt, rồi sau đó từ từ đưa ngón tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay của anh…
Ngay khoảnh khắc khi cô hoàn hồn lại, Đường Thuần sợ hãi đến nỗi vội rụt tay về, mà người đàn ông đang trong giấc mộng cũng trở mình một cái trong vô thức, quấn lấy cô một lần nữa, giữ chặt tay Đường Thuần trong lòng bàn tay anh, tạo thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau.
Đường Thuần trừng to đôi mắt, đôi mắt mèo ấy hiện lên chút ngơ ngác không biết phải làm sao, trái tim cô đập điên cuồng loạn nhịp, rõ ràng người đang bị sốt là Phó Hạo Nguyệt, nhưng Đường Thuần lại cảm thấy như mình cũng đang sắp bốc cháy luôn rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông nằm trên giường vẫn không hề có ý định tỉnh dậy, lúc này nội tâm hoảng hốt của Đường Thuần mới dịu đi đôi chút, chỉ là trái tim cô vẫn đập thình thịch như trước.
Ngoài phòng, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, mà ánh đèn trong phòng chiếu vào người hai người họ, tỏa ra một sự ấm áp khó tả.
Dường như có thứ gì đó đang không ngừng lên men trong không khí, trông có vẻ ấm cúng đến lạ kỳ trong cơn mưa đêm nay.
Phó Hạo Nguyệt đang ngủ say sau khi uống thuốc cũng dần hạ nhiệt, anh mơ màng mở mắt ra thì thấy Đường Thuần đang ngồi ở bên giường.
Đường Thuần vất vả cả ngày nay, có lẽ lúc này cô cũng mệt mỏi rồi, cô dựa lưng vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, anh vừa định ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện ra chẳng biết từ khi nào mà tay của hai người họ đã quấn quýt lấy nhau trong một tư thế cực kỳ mập mờ.
Trong lòng anh sửng sốt, mãi mà Phó Hạo Nguyệt vẫn chưa kịp tiêu hóa hết, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tay hai người hồi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!