Chương 46: (Vô Đề)

Đường Thuần không khỏi nuốt nước miếng một cái, rồi lại trộm liếc qua Phó Hạo Nguyệt đang ngồi bên kia, thầm nghĩ vấn đề mình vừa hỏi đúng là hơi ngốc thật, một nhân vật tầm cỡ như ông chủ sao lại để bản thân mình phải ở khách sạn được?

Trên đường đi, chiếc xe kín bưng yên tĩnh cực kỳ, ban đầu Đường Thuần ngồi trên xe còn hơi dè dặt, vì không gian trong xe tuy rộng rãi thoải mái nhưng Đường Thuần lại ngồi sóng vai ở ghế sau với Phó Hạo Nguyệt, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ hơn một mét.   

Từ khi cô quay lại nhà họ Phó tới giờ, đây hình như là lần bọn họ "gần gũi" nhất.

Ô tô lái êm ru, kỹ thuật lái xe của Tiểu Lưu đúng là khỏi phải bàn, chưa tới hai mươi phút sau, Đường Thuần vốn còn căng thẳng đã dần dần thấy buồn ngủ, sau một hồi gật gù như chim nhỏ cuối cùng không chịu được nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chờ tới khi Đường Thuần mở mắt ra lần nữa, òa vào mắt là một khoảng ngập bóng cây xanh râm mát khiến cô chợt tỉnh táo lại nay tức thì, vội vàng ngồi thẳng người dậy. Vừa ngẩng đầu lên cô đã đối diện với ông Lý cùng vẻ mặt hiền hòa.

"Tiểu Đường dậy rồi à?"

Giọng nói của ông Lý ôn hòa vô cùng, không có lấy nửa câu trách cứ nhưng lại khiến Đường Thuần ngại ra mặt.

Cô theo phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu, lại thấy người đàn ông đang ngồi đầu kia hàng ghế đang thong thả khép cuốn sách lại, cất giọng với ngữ khí lạnh nhạt: "Dậy rồi, vậy thì xuống xe đi."

Dứt lời, Tiểu Lưu ngồi ở ghế lại vội vàng xuống xe, mở cửa cho ngài Phó, trong lòng âm thầm nói: cậu chủ đối với cô Đường đúng là không bình thường, chờ cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà không nói câu nào, may là cô Đường cũng dậy rồi nếu không cứ ngồi thế này nữa, anh ta sợ mình sẽ bị trĩ mất.

Đường Thuần thấy vậy, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, ghé cả người sát vào phần dựa lưng của ghế lái phụ, hơi sợ sệt nhỏ giọng dò hỏi ông Lý: "Quản gia Lý, tôi không để ông chủ phải chờ lâu đấy chứ?"

Nụ cười trên mặt ông Lý vẫn không nhạt đi, trong đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng, mang theo chút ý tứ sâu xa: "Đâu có, cũng không chỉ nửa tiếng thôi mà."

Đường Thuần: "…"

Nửa tiếng?!

Sắc mặt cô cứng đờ, biểu cảm có hơi có coi, trong lòng thầm nghĩ, hay lát nữa cô cứ trực tiếp tìm một chỗ trên núi dứt khoát tự chôn mình luôn cũng được.

"Còn chưa xuống?" Bên ngoài xe vang lên tiếng nói của Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần nghe vậy, không nhịn được đưa tay ôm mặt.

"Xong, xong rồi, nhất định là ông chủ giận rồi…"

Ông Lý thầm nghĩ, cô nhóc này ngày thường trông cũng thông minh, sao cứ gặp chuyện như này lại trơ ra như khúc gỗ thế nhỉ?

"Đừng sợ, cậu chủ nhà chúng ta là người vô cùng biết thấu hiểu, chắc chắn sẽ không trách cô đâu."  Dứt lời, ông Lý liền nhanh chóng xuống xe.

Cậu chú đúng là người biết thấu hiểu, nhưng chỉ thấu hiểu với Đường Thuần thôi, chứ cũng không có nhiều kiên nhẫn với lão già như ông.

Tất nhiên Đường Thuần không tin lời ông Lý nói, làm việc ở nhà họ Phó suốt một thời gian dài như vậy, cô cũng đã nắm chắc được tính nết của ông cố nội Phó rồi nên giờ cô chỉ coi lời ông Lý nói như một câu đùa, vừa lặng lẽ thắp hương cho chính mình trong lòng, vừa nhanh chân nhanh tay xuống xe, không dám lề mề. 

Xe dừng ở chân núi, không thể đi thêm được nữa, xung quanh trống trải, nhìn qua chỉ thấy bóng rừng xanh biếc, không thấy một bóng người nào, trông có chút vắng vẻ nhưng cũng giống một vườn đào ẩn giấu giữa thành thị ồn ào náo động hiện giờ.

Chờ Đường Thuần xuống xe, Phó Hạo Nguyệt mới không nói lời nào nhấc chân, bước từng bước một trên bậc thang bằng đá.

Dưới chân núi, hai chiếc xe ô tô đậu lại, Tiểu Lưu và hai vệ sĩ áo đen đứng nghiêm chỉnh bên cạnh xe, không định đi theo lên.

Đường Thuần theo sau lưng Phó Hạo Nguyệt, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Lưu và vệ sĩ áo đen đứng tại chỗ, đang suy nghĩ xem có khi nào mình cũng nên ở lại chân núi không thì ông Lý đi sau đã cười nói với cô: "Sao lại dừng thế? Đi mau nào, Tiểu Đường."

Phó Hạo Nguyệt không quay đầu vẫn thong thả bước từng bước lên trên núi, bóng lưng kia không toát ra sự cô đơn, chỉ có chút hiu quạnh nhỏ nhoi.

Đường Thuần thấy vậy, "ừm" một tiếng nhàn nhạt, sau đó liền cất bước đi theo.

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng nhưng không biết vì sao, bầu trời trên đỉnh đầu lại có chút mờ tối mịt mù, mang theo đôi phần âm u.

Đỉnh nút rất yên tĩnh, dọc đường đi không có lấy một bóng người nhưng cũng không mang lại cảm giác hoang vu.

Những bậc thang lát đá được quét tước rất sạch sẽ, không có chút rác hay cỏ dại nào, xung quanh đều là những cây đã có tuổi.

Đường Thuần cứ đi theo sau lưng Phó Hạo Nguyệt không nói lời nào như vậy, cô ôm một cái túi trong tay, là chiếc túi vừa lấy lại từ chỗ ông Lý. Trong túi là đồ trước đó cô đã chuẩn bị, một ít đồ ăn nhẹ cùng hoa quả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!