Ngày đầu tiên đi làm cũng không có quá nhiều sóng gió, trừ chuyện xảy ra vào buổi sáng, cả ngày sau đó ngài Phó cũng không làm trò gì nữa.
Dáng vẻ anh hoàn toàn trái ngược với hình ảnh những tổng giám đốc suốt ngày bận rộn giải quyết công việc của công ty, dường như ngài Phó quá nhàn nhã. Sau khi dùng dùng bữa xong xong, một mình anh lẻ loi đi đến phòng sách, ngẩn ngơ chờ cho đến giờ cơm trưa.
Ban đầu Đường Thuần còn tưởng ngài Phó ở trong phòng sách bận rộn làm việc, cô tò mò đến đó nhìn thử mới phát hiện người ta căn bản không hề có ý muốn làm việc, người ta đang cầm một quyển tiểu thuyết nước ngoài đọc say sưa, liên tục duy trì một tư thế rất lâu mà chưa từng thay đổi.
Người ta đều nói kẻ có tiền bận bịu muốn chết, ngài Phó này là thế nào nhỉ?
Lẽ nào ngài Phó đã có nhiều tiền đến một mức độ khác rồi, đến mức đã không cần cố gắng nữa rồi sao?
Nghĩ đến đây Đường Thuần đã ghen tị đến mức phải nghiến răng.
Trên thực tế, từ khi Đường Thuần nhận công việc này đến bây giờ, cô vẫn không hiểu gì về ngài Phó trước mắt này, thậm chí cả nhà họ Phó. Trước khi nhận lời mời, không phải Đường Thuần chưa sinh lòng cảnh giác, nói thế nào thì tiền lương, đãi ngộ cho công việc này thật sự quá tốt, rất khó để người ta không nghi ngờ có phải trong đó còn bí mật gì không. Chỉ là Đường Thuần đã lên mạng tìm hiểu một phen, thế nhưng cô không hề tìm ra được bất kỳ một thông tin có liên quan nào.
Không còn cách nào, sau đó cô tìm giáo viên hướng dẫn đã giới thiệu công việc này cho mình hỏi thăm tình hình nhưng giáo viên bật cười trả lời: "Nếu em thật sự có thể được chọn, vậy em hãy mừng thầm đi!"
Kết quả thật sự rất bất ngờ, thế mà cô đã được tuyển chọn.
Tiền lương một trăm nghìn tệ một tháng, còn được cộng thêm tiền thưởng, đúng là cô đã mừng thầm.
Nhưng Đường Thuần cũng hiểu được vũng nước nhà họ Phó này sâu hơn cô tưởng tượng, cũng may thời hạn trên hợp đồng chỉ có một năm ngắn ngủi, trong vòng một năm này, chỉ cần cô yên phận, hoàn thành công việc của mình, sau đó phủi mông rời đi, quả thực quá sảng khoái!
Nghĩ như vậy nên Đường Thuần làm việc càng nhiệt tình hơn, buổi tối cô còn tự mình làm một bàn đồ ăn, khả năng nấu nướng khéo léo đến mức bệnh nhân kén ăn ngài Phó cũng phải ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Sau khi kết thúc bữa cơm, ngài Phó vẫn không nhanh không chậm nói một câu "cũng tạm", vẻ mặt không có một chút thay đổi, chỉ nhờ hành động ăn nhiều hơn một nửa bát cơm mới có thể thấy được có lẽ ngài Phó rất hài lòng.
Ông chủ hài lòng, nhân viên mới được hưởng phúc lợi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thuần đang xem báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng tháng của Phó Hạo Nguyệt, bỗng nghe thấy một loạt tiếng động bên ngoài biệt thự. Không bao lâu sau đó, Đường Thuần đã nhận được điện thoại của quản gia Lý, ông ấy gọi cô ra ngoài biệt thự một chuyến.
Đường Thuần cũng không dám chậm trễ. Sau khi vội vàng chạy ra cửa đã lập tức nhìn thấy một chiếc xe cực ngầu đỗ trước cửa… Xe điện.
Đường Thuần: …
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, quản gia Lý đứng cạnh xe điện hiền lành, tốt bụng lấy một chùm chìa khóa xe từ trong túi mình ra, mở miệng cười nói: "Tiểu Đường, cầm chìa khóa này! Đây là phúc lợi nhân viên mà ngài Phó cho cô."
Lúc này Đường Thuần mới phản ứng được, cô hoảng hốt nhận lấy, ngoài miệng lại nghi ngờ hỏi: "Ông chủ có ý gì ạ?"
"Cô cũng biết rồi đó, ngài Phó của chúng ta là người hiền lành, mềm lòng. Ngài ấy biết mỗi sáng sớm cô phải tốn nhiều công sức đi từ nhà đến biệt thự cho nên đã yêu cầu tôi bố trí cho cô một chiếc xe." Quản gia Lý nói, sau đó lại bổ sung thêm: "Thật ra vốn dĩ muốn để cô đi đến gara chọn một chiếc nhưng trong hồ sơ của cô có viết cô còn chưa có bằng lái, vì vậy mới chọn cho cô một chiếc xe điện.
Chờ sau này cô có bằng lái rồi, sẽ đổi cho cô một chiếc khác."
Đường Thuần vừa nghe thấy đã liên tục khoác tay: "Không cần, không cần đâu, tôi chạy xe điện là được rồi."
Quản gia Lý thấy Đường Thuần khách sáo như thế thì càng cảm thấy cô gái này là một đứa nhỏ ngoan, chân thật, cô còn có thể khiến ngài Phó ngoan ngoãn ăn cơm, quả thực chính là nhặt được bảo bối rồi.
"Thời gian hơi gấp nên tôi đã chọn cho cô một chiếc xe điện được người ta đánh giá tốt nhất trên thị trường, cô chạy thử một lát, xem có cần gì khác thì cứ nói với tôi."
"Quản gia Lý khách sáo quá!" Đường Thuần không ngờ mình chỉ mới làm việc ngày thứ hai đã được phân cho một chiếc xe, tuy là xe hai bánh chạy bằng điện nhưng vừa liếc mắt nhìn kiểu dáng chiếc xe cũng có thể biết được giá cả của nó không hề rẻ.
"Đúng rồi, đồng phục may sẵn cho nhân viên cũng đến rồi, một lát nữa cô hãy mặc thử, nếu không vừa vặn cũng nói với tôi, tôi sẽ cho người đi sửa lại." Quản gia Lý nói, nụ cười trên mặt ông ấy càng sâu hơn: "Ngài Phó đã đặc biệt dặn dò, cũng xem như quyền lợi nhân viên của cô."
Đồng phục nhân viên?
Đường Thuần lặng lẽ viết dấu chấm hỏi trong lòng mình.
Ở nhà họ Phó này, tính cả ông Lý và Tiểu Lưu chưa từng gặp mặt kia, tất cả cũng chỉ có hai nhân viên, bây giờ thêm một người là cô, tổng cộng ba người, cũng đâu cần đồng phục nhân viên gì đó chứ?
Ánh mắt Đường Thuần bí mật dạo một vòng quanh bộ âu phục trên người ông Lý, cô thầm nghĩ bộ âu phục này không phải là đồng phục của ông Lý đó chứ?
Giấu nghi ngờ trong lòng, Đường Thuần đi vào biệt thự với ông Lý, nhận chiếc hộp đối phương đưa đến, ngầm có ý muốn vào phòng dành cho khách thay quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!