Gió đêm thổi tới mang theo chút mát mẻ, kèm theo đó là đôi chút sự lúng túng không nói rõ ràng được.
Đường Thuần rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện ra này không nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của cô. Sau đó từ từ để điện thoại di động xuống, không để ý tới Lục Tiểu Mạn ở đầu bên kia đang ra sức truy hỏi, trực tiếp cúp điện thoại.
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"
Giang Kình thích thú nhìn cô gái trước mặt đang thay đổi thái độ, động tác dựa vào lan can hơi thay đổi một chút, ánh mắt nhìn Đường Thuần chứa đầy sự quan sát.
Trang viên này cũng thật đúng là có tiền, mỗi căn phòng đều có một ban công lớn, sau khi Đường Thuần vào phòng cũng không chú ý, nếu không cũng sẽ không tùy tiện như vậy.
Hai người cách nhau ba bốn mét, Giang Kình lắc tàn thuốc trong tay, sau đó nhẹ giọng cười một tiếng mở miệng nói: "Tôi chính là cái người không có đạo đức xã hội trong miệng cô."
Đường Thuần: "…"
Hay lắm, xem ra là đều nghe thấy hết rồi.
Ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc lá giữa hai ngón ray của người đàn ông, thấy anh ta dường như không có ý định dập nó, trong lòng không khỏi âm thầm phàn nàn: Người ngược lại là tự mình biết mình.
Những người có thể xuất hiện trong những bữa tiệc như thế này, căn bản đều là người mà Đường Thuần không thể dây vào, nếu đã không dây vào, vậy cũng chỉ có thể trốn đi thôi.
"Xin lỗi không tiếp chuyện được."
Đường Thuần lạnh lùng để lại một câu định rời đi, nhưng mà Giang Kình nào có thể để cô rời khỏi đơn giản như vậy?
"Rốt cuộc cô và Phó Hạo Nguyệt có quan hệ như thế nào?" Giang Kình nói xong, xoay người dựa lưng vào lan can, cơ thể giãn ra, tư thế kia toát ra vẻ tự tin cùng với kiêu ngạo.
Đường Thuần dừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa một cái, đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo và tùy tiện của anh ta, lại vô hình có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ tự mãn.
"Hình như quan hệ của tôi và ngài Phó không có liên quan tới ngài." Giọng điệu của Đường Thuần cũng không hề khách sáo, nhưng bất ngờ là lọt vào tai của Giang Kình lại không chói tai.
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua đôi giày cao gót mà cô cầm ở trong tay, trong lòng cũng biết, người phụ nữ trước mắt này chắc chắn không phải đại tiểu thư trong giới này, không biết là từ đâu ra. Hơn nữa lời nói vừa nãy trong cuộc điện thoại kia của cô, Giang Kình lại càng cảm thấy hứng thú.
"Cô là đang bán mạng cho Phó Hạo Nguyệt à? Anh ta cho cô bao nhiêu tiền lương, tôi ra giá gấp đôi."
Bán mạng?
Đường Thuần nghe thấy hai chữ này thì có chút buồn cười, con người cô đặc biệt tiếc mạng đấy có được không, bán thân cũng không bán mạng.
"Quý ngài đây, nếu như giữa ngài và ngài Phó có ân oán gì đó, có thể nào tự mình đi tìm ngài ấy được không?" Đường Thuần chính là một người làm thuê rất an phận, chuyện cô không muốn nhất chính là chọc phải dây mơ rễ má gì đó: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, chắc hẳn ngài có thể nghe hiểu câu nói này chứ?"
*Nghĩa là người quân tử cũng thích tiền tài, nhưng kiếm tiền là có tiêu chuẩn đạo đức
Giang Kình híp mắt, lại đưa tay lên hít một hơi thuốc lá: "Tôi chỉ biết, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ."
"Vậy thì ngài vẫn nên trở lại tiểu học học lại môn ngữ văn đi!"
Lời đã tới bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra, Đường Thuần khẽ thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt chuẩn bị xoay người rời đi.
Ánh mắt của Giang Kình dừng lại trên bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, mái tóc được uốn thành từng lọn sóng lớn lắc lư theo dáng người thướt tha. Dáng người và khí chất của người phụ nữ đặc biệt nổi trội, lúc này cô mặc một chiếc váy dự tiệc đuôi cá bằng vải nhung vàng, mỗi một cử động đều mang theo phong tình vạn chúng, mà cô đi sâu vào bên trong phòng, giống như dần dần biến mất trong ánh trăng.
Ánh mắt của Giang Kình hơi nóng lên, lúc cơ thể của cô sắp bước hoàn toàn vào trong bóng tối, đột nhiên mở miệng nói: "Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?"
Đường Thuần dừng chân, quay đầu để lại một góc mặt cho Giang Kình: "Thưa ngài, chiêu này đã rất cũ rồi, lần sau đổi một chiêu khác đi."
Vừa dứt lời, bóng người của cô liền biến mất khỏi tầm mắt của Giang Kình.
…
Đường Thuần có chút mệt mỏi trong lòng, thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải một Trình Giảo Kim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!