Vào giữa tháng sáu, nhiệt độ phía nam không còn thấp nữa.
Đường Thuần đeo cái túi vải bố trị giá ba mươi lăm đồng trên lưng, đứng bên lề đường rộng rãi, ngẩng đầu ngước nhìn cánh cổng sắt chạm rỗng kiểu Tây Âu cao gần bốn mét trước mặt này. Một hơi thở xa xỉ và cao cấp đập vào mặt Đường Thuần, khiến người sinh ra trong một gia đình khá giả bình dân như cô lập tức xịt keo cứng ngắc tại chỗ.
Sau cánh cửa sắt chạm rỗng là một vườn hoa siêu to khổng lồ và đài phun nước điêu khắc cùng đập vào mắt Đường Thuần. Mặc dù cô mù tịt về cái gọi là phong thủy, nhưng chỉ liếc qua một cái cũng biết, nhất định nơi này đã tìm người về thiết kế rất tỉ mỉ. Nhìn đâu cũng lộ rõ hai chữ "Lồ ng lộn", khiến Đường Thuần không khỏi có cảm giác như đang xem phim truyền hình.
Điện thoại di động đặt trong túi quần đột nhiên rung lên một cái, Đường Thuần cúi đầu lấy điện thoại ra khỏi túi, khi nhìn vào màn hình điện thoại thì hơi khựng lại.
Tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, nhưng Đường Thuần chỉ nhìn thoáng qua đã biết đó là của ai.
[Đường Đường, anh thực sự biết mình sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần được không?]
Người duy nhất có thể gọi Đường Thuần một cách sến ói như vậy thì có lẽ cũng chỉ có tên bạn trai cũ ngu ngốc kia của cô thôi.
Đường Thuần không nhịn được, trợn tròn mắt, trở tay kéo số điện thoại xa lạ này vào danh sách chặn, xong xuôi rồi cảm giác buồn nôn trong lòng cô mới giảm bớt đi một chút.
Cô là người không thể chịu được hai tội lớn nhất trong chuyện tình cảm, một là lừa dối, hai là phản bội.
Mà vừa khéo ở chỗ là, tên bạn trai cũ của Đường Thuần lại vững vàng giẫm lên cả hai bãi mìn lớn của cô. Giờ này cô chưa nhảy cha cha cha trên phần mộ của anh ta đã xem như là nể tình nương tay lắm rồi, thế mà anh ta lại cứ như cô hồn không tan.
Bộ anh ta nghĩ mình là ma thật hay sao.
Đường Thuần nhanh chóng bấm gọi số điện thoại đã lưu trong danh bạ. Điện thoại vừa được kết nối, cô thay đổi vẻ mặt lạnh lùng trước đó, không khác gì kịch đổi mặt Tứ Xuyên*, cười nói với giọng điệu cung kính: "Chào ông, quản gia Lý, tôi là Đường Thuần hôm nay đến nhận công việc."
*Kịch đổi mặt Tứ Xuyên: Xuyên Kịch "biến mặt": họ thay mặt nạ nhanh chóng với kỹ thuật điêu luyện, tinh vi. Là một trong những hình thức kịch lâu đời nhất và thú vị nhất ở Tây Nam Trung Quốc. "Biến mặt" là một kỹ năng độc đáo của kịch. Xuất hiện vô cùng ảo diệu và khiến khán giả mê đắm. Khi trình diễn, họ chuyển mặt nạ nhanh như chớp để khắc họa các đặc điểm và tính cách khác nhau của các nhân vật.
Một lát sau, đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mang vẻ hòa nhã, sau khi ông ấy nói khách sáo với Đường Thuần một phen thì bảo cô đợi một chút.
Đường Thuần cúp điện thoại di động xong, nghĩ đến công việc mới với mức lương một trăm nghìn hằng tháng mà mình vừa nhận được thì lập tức cảm thấy chắc chắn trước kia mắt mình bị mù.
Có thời gian lãng phí trên người đàn ông, còn không bằng đi cày tiền cho rồi!
Cũng may cô tỉnh táo lại vẫn còn sớm, kể từ hôm nay trở đi, Đường Thuần sẽ là một cỗ máy kiếm tiền vô tình, đàn ông là cái quần gì? Trong từ điển của cô chỉ có phụ nữ và động vật có vú cao cấp thôi nhé.
Ngay khi Đường Thuần âm thầm hạ quyết tâm thì bên tai cũng đột nhiên truyền đến một tiếng "lạch cạch". Một giây sau, cánh cửa sắt màu đen đóng chặt trước mắt Đường Thuần chậm rãi mở ra. Khu vườn rực rỡ và tráng lệ giống như một nàng thơ xinh đẹp chậm rãi tháo khăn che mặt xuống khiến cô càng chấn động hơn.
Nhịp tim vô thức đập nhanh hơn một chút, Đường Thuần tự dưng có giác quan thứ sáu. Cô cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể đoán trước được.
Đường Thuần siết chặt túi vải bố trong tay, vào lúc này bên tai cô như thể vang lên tiếng ting ting tiền vào tài khoản, đồng thời các suy nghĩ lung tung đều nhanh chóng bị quét sạch gần như không chút do dự. Cô nhanh chóng cất bước đi vào trong trang viên lộng lẫy này...
Trước kia Đường Thuần chưa bao giờ tưởng tượng được sự phiền não của người giàu, nhưng khi cuối cùng cô cũng đứng ở cửa sau của biệt thự, mới phát hiện bắp chân hơi căng lên làm cô không khỏi xấu hổ.
Được lắm, chỉ riêng đi bộ từ cửa chính đến cửa sau mà cô cũng mất tận mười phút.
Nghĩ lại hoa hoa cỏ cỏ mình vừa nhìn thấy trên đường đi, người tầm thường như Đường Thuần không có tâm trạng mà ngắm nhìn. Cô chỉ đơn giản cảm thấy một khi vào hai mùa hè và thu thì e là sẽ bị muỗi xơi tái mất.
Đường Thuần hít sâu hai hơi giảm bớt nỗi lo lắng thấp thỏm trong suốt chặng đường, cô đưa tay vuốt tóc trên trán rồi mới giơ tay ấn chuông cửa trên tường.
Không lâu sau, cửa sau được người mở ra từ bên trong, ngay sau đó, một ông già mặc bộ vest đen trắng đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa. Ông ấy vừa nhìn thấy Đường Thuần thì đôi mắt cong lên, trên gương mặt toát ra vẻ hiền lành điềm tĩnh.
"Chào cô Đường."
Rất rõ ràng, ông ấy chính là quản gia Lý, người quản lý công việc của biệt thự này. Đường Thuần hơi sững sờ, có vẻ như không ngờ quản gia Lý lại tự mình ra mở cửa cho cô. Dù sao một biệt thự cực to như trang viên thế này thì chắc số lượng người hầu cũng phải lên đến hai chữ số, đâu cần quản gia Lý tự mình ra mở cửa.
"Chào quản gia Lý, tôi là Đường Thuần hôm nay đến nhận việc, ông có thể gọi thẳng tôi là Tiểu Đường." Đường Thuần nói, trên mặt nở một nụ cười mang đậm tính lừa gạt nhất.
"Ừm, đi theo tôi trước đã." Quản gia Lý nói xong xoay người đi vào trong nhà, Đường Thuần thấy vậy vội vàng đi theo, nhưng cô lại nín thở theo bản năng, càng lúc càng cảm thấy hơi căng thẳng.
Nói thật, đến nay Đường Thuần vẫn có chút hoang mang về nguyên nhân mình có thể nổi bật mà vượt qua đông đảo các đối thủ cạnh tranh. Trong trường học, cô là người đứng đầu về điểm thành tích chuyên ngành trong bốn năm liên tiếp, chắc chắn rất xuất sắc. Thậm chí trong thời gian thực tập, vị y tá trưởng dẫn dắt Đường Thuần cũng thường xuyên khen cô không dứt miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!