Chương 47: Cậu chỉ làm Lạc Khinh Vân không phải được rồi sao?

Ngay sau đó, một con Ma Quỷ Đằng bỗng nhiên hộc ra một thai quả thật lớn, hỏa lực nháy mắt chuyển dời lên thai quả, nó bùng nổ giữa không trung, chất lỏng màu xanh huỳnh quang lan xuống, một con bướm nữa trong suốt vỗ cánh bay ra ngoài.

"Đó là…… Trùng Minos Cao cấp ……" Đàm Mặc trong khoảng thời gian ngắn không có thể nói ra tên của nó.

"Ngân Nguyệt Tiên." Lạc Khinh Vân nói.

Giọng nói của cậu lạnh băng, không phải cậu bình tĩnh gặp biến bất kinh, mà là cậu thờ ơ với người khác và sự sống chết của chính mình.

Cánh bướm ở trạng thái lỏng bán đông đặc và có thể tự động khép lại bất cứ khi nào bị đạn xuyên qua.

Nó bay ở độ cao thấp bao lấy một người như đi săn, khi mở cánh ra lại lần nữa chỉ để lại vũ khí trang bị của đối phương, tất cả chất hữu cơ đều bị hấp thu, cả khung xương cũng không thừa lại.

Khủng hoảng nhanh chóng lan tràn.

Lạc Khinh Vân chỉ đứng ở nơi đó, nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ như một người ngoài cuộc.

Cho đến khi Ma Quỷ Đằng trong nháy mắt quay cuồng ngiền áp đến đây, chạm tới cửa sổ của họ, Đàm Mặc mới bế Lạc Khinh Vân lên nhanh chóng lùi lại.

Ma Quỷ Đằng lùi lại rồi đột nhiên đâm sầm vào, toàn bộ bức tường bị phá hủy như một khúc gỗ gãy, bụi bay tung lên, ánh trăng lọt vào.

Đàm Mặc cố gắng mở cánh cửa phía sau, nhưng đó là khóa sinh học, Đàm Mặc không mở được.

"Khả năng của cậu thì sao? Cậu có thể điều khiển những sinh vật Kepler này đúng không?" Đàm Mặc hỏi.

Từ những Ma Quỷ Đằng giết hại lẫn nhau trong băng ghi hình, lại Trùng Rêu cắn nuốt nhau, Đàm Mặc phỏng đoán năng lực của Lạc Khinh Vân là khống chế Sinh vật Kepler.

"Tôi tại sao phải khống chế chúng nó?" Lạc Khinh Vân hơi nghiêng mặt, vẻ mặt nhóc thật sự lộ ra vài phần khó hiểu.

Đàm Mặc cứng họng.

Ma Quỷ Đằng trước mặt Lạc Khinh Vân phủ phục xuống, như thể đang mời nhóc ngồi lên.

Lạc Khinh Vân bị Đàm Mặc ôm vẫn không nhúc nhích.

Miệng Ma Quỷ Đằng mở ra từng tầng, bên trong có vô số nhân loại đang kêu gào, bọn họ đều là nhân viên công tác trong căn cứ.

"Cứu cứu…… Cầu cậu cứu chúng tôi……"

"Đau quá…… Thật khó chịu ——"

"Tôi muốn sống……"

Đàm Mặc không rõ, nếu những Sinh vật Kepler này không phải bị Lạc Khinh Vân khống chế thì sao chúng lại phải phá tường đi vào đến trước mặt Lạc Khinh Vân như thể nghe nhóc chỉ huy?

Nơi xa truyền đến tiếng hét ầm ĩ.

"Là nó —— chính là nó —— chúng đều là bị nó khống chế! Lạc Khinh Vân chính là hạt giống của chúng!"

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả họng súng đều chuyển hướng về phía Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc.

"Cái quỷ gì?" Đàm Mặc nhìn về hướng phát ra giọng nói, hóa ra là giáo viên dạy toán cho Lạc Khinh Vân hôm nay.

Các sinh vật Kepler bao vây họ, dù hỏa lực pháo binh có mạnh đến đâu chúng vẫn bảo vệ Lạc Khinh Vân.

Ánh lửa và bóng tối luân phiên lướt qua khuôn mặt có vẻ non nớt của Lạc Khinh Vân, nhưng biểu cảm của đứa trẻ lại không hề thay đổi.

Đàm Mặc buồn cười cúi đầu hỏi: "Cậu là hạt giống của bọn chúng sao? Nhóc con, chuyện gì thế này?"

Lạc Khinh Vân ngẩng đầu lên nhìn Đàm Mặc, "Bởi vì mấy ngày hôm trước ông ta dẫn tôi đi nhìn một đám kiến bị Trùng Minos cảm nhiễm. Những con kiến đó trong hộp kính bò tới bò đi, muốn tìm đường ra, rất giống tôi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!