Chương 45: Mệnh không nên tuyệt, chọn ngày lại chết

Nhưng con chuột này thật sự rất nhanh, Đàm Mặc đâm xuống chỉ mới đứt cái đuôi của nó.

Nó phát ra tiếng kêu chói tai, nhảy qua người mẹ cô bé, chạy như điên dọc theo thùng xe, nhảy vào một thùng xe khác.

"Không xong! Không thể để nó chạy!"

Đàm Mặc vừa bấm số trung tâm điều hành Hôi Tháp vừa đuổi theo con chuột kia.

"Khẩn cấp thông báo —— phát hiện tung tích Sinh vật Kepler! Vật thụ thể nghi ngờ là hạt giống Trùng Rêu, là một con chuột! Đang ở tàu điện ngầm số 1 từ đường Lam Ngân đến đường Phong Hòa! Xin đóng cửa chuyến tàu này! Phong tỏa tàu điện ngầm! Xin đóng cửa chuyến tàu này! Phong tỏa tàu điện ngầm!"

Cậu phải đi theo con chuột, nếu có thể kéo nó vào trong xe xem như may mắn, nếu không được mà không ai đi theo, muốn tìm lại nó chẳng khác mò kim đáy bể. Hơn nữa nếu phía trước có quần chúng vô tội, Đàm Mặc phải dùng hết toàn lực đưa họ ra.

Cuối cùng, Đàm Mặc và con chuột lớn bị nhốt ở toa xe cuối cùng, giọng nói của trung tâm điều hành truyền đến từ máy liên lạc.

"Đội phó Đàm, cậu có mang theo vũ khí không?" nhân viên công tác trung tâm điều hành hỏi.

"Ngồi xe điện ngầm đi làm có thể mang vũ khí gì được? Nhựa có tính không?" Đàm Mặc siết chặt miếng nhựa trong tay, nghĩ thầm trung tâm điều hành này bị ngu à?

Con chuột kia gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Mặc, ánh sáng hung ác trong mắt như là muốn nhào lên tới chui vào ruột gan của Đàm Mặc gặm cắn cắn xé.

"Đội phó Đàm, xếp hạng của sinh vật này vẫn chưa được công bố. Vì lý do an toàn, xin hãy rút lui càng sớm càng tốt."

Đàm Mặc cảm thấy buồn cười, đã bị phong tỏa vào trong xe thì làm sao rút lui? Cậu lại không có năng lực xuyên tường.

"Vô nghĩa đừng nhiều lời, trước khi tôi bị con chuột này ăn mấy người mau phái người tới đi!"

Vừa dứt lời, con chuột lớn liền gấp không chờ nổi mà chạy tới, khí thế kia giống như đạn pháo muốn nổ ra cái động trên người Đàm Mặc.

Đàm Mặc giơ chân đá mạnh, lực nổ kinh người, trực tiếp đá con chuột lớn vào góc trên cùng đối diện.

Bốp một tiếng, nếu đây là một con chuột bình thường, xương của nó đã sớm tan nát rồi.

Nhưng con chuột rơi xuống đất kêu lên một tiếng, thứ từ miệng nó chảy ra không phải máu mà là Trùng Rêu!

"Mẹ nó ——"

Tất cả các phương tiện giao thông công cộng đều có thiết bị khẩn cấp sinh học Kepler cơ bản nhất, Đàm Mặc lập tức nằm sấp xuống lôi một chiếc hộp màu đỏ từ dưới ghế ra.

Con chuột chật vật đứng dậy, Đàm Mặc lấy súng phun từ trong hộp khẩn cấp ra.

Súng phun được trang bị thuốc đông tụ, nguyên lý hoạt động giống như bình chữa cháy, tuy không thể phóng ra từ khoảng cách xa như viên đạn nhưng có thể nhanh chóng đông cứng chuột khi sức tấn công của nó giảm đi!

"Xì xì xì" tiếng thuốc phun ra vang lên, con chuột muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn là bị đông lại ở bên trong.

Đàm Mặc lui hai bước, thở ra một hơi thật dài.

"Con mèo trắng của tao cũng bị mày ăn hả? Ông đây phải báo thù cho nó!" Đàm Mặc lạnh lùng nói.

Tàu điện ngầm đậu ở một nơi khuất tầm nhìn, ngoài cửa sổ có một đường hầm tàu ​​điện ngầm tối tăm, họ phải đợi đội an ninh xác nhận đã hết nguy hiểm, nếu không tàu sẽ không mở được và họ sẽ không đến trạm được.

Lúc này có tin nhắn thoại từ máy liên lạc của Đàm Mặc, là Lạc Khinh Vân.

[ ở đâu? Không điểm danh? ]

Đại khái là do bị nhiễu sóng vô tuyến nên giọng nói của Lạc Khinh Vân trầm hơn bình thường, nụ cười có vẻ lạnh lùng, dây thần kinh thính giác bị giọng nói của anh cọ qua, khiến chúng cảm thấy ngứa ngáy không thể giải thích được.

Lạc Khinh Vân có lẽ đã đến Hôi Tháp trước, nhưng phát hiện Đàm Mặc không đến làm việc nên đã gửi tin nhắn thoại.

Ngay lúc Đàm Mặc đang định trả lời mình suýt chút nữa đã bị một con chuột lớn ăn thịt thì ai ngờ trong thùng xa vang lên một tiếng "răng rắc". Đàm Mặc nhớ tới âm thanh này, chính là âm thanh trùng rêu đông cứng vỡ vụn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!