Nhưng cố tình sức mạnh của Lạc Khinh Vân trước mặt Đàm Mặc đã mất tính uy hiếp, Đàm Mặc chấp nhất nhìn anh, nhìn đến mức Lạc Khinh Vân muốn tránh khỏi ánh mắt của Đàm Mặc nhưng lại không cam lòng…… Không cam lòng cứ như vậy rời khỏi tầm mắt Đàm Mặc.
Lạc Khinh Vân tiếp tục duy trì sức mạnh và tư thế này, có thể khiến Đàm Mặc đau đớn đến khóc nhưng không thực sự làm tổn thương xương cốt.
Mặc dù huấn luyện viên bên cạnh đang thúc giục họ buông nhau ra, nhưng hai người chính là mắt điếc tai ngơ.
Rõ ràng kết quả trận này đã định đoạt, nhưng mùi thuốc súng mười phần bùm bùm.
Điều mà Đàm Mặc nghĩ là có bản lĩnh thì anh bóp mặt ông đây mãi đi, ông đây không nhả ra cho anh bò đến thiên hoang địa lão! Dù sao ông đây nằm xuống rồi!
Mà Lạc Khinh Vân lại có một cảm giác không thể hiểu được, anh chỉ cần buông lỏng tay Đàm Mặc sẽ không còn nhìn mình thế nữa.
Lạc Khinh Vân có hơi hối hận, lẽ ra anh nên cởi găng tay ra.
Nếu đôi tay này dùng sức ôm lấy Đàm Mặc mà không có bất kỳ sự che chắn nào, liệu Đàm Mặc dù sắp chết vẫn nhìn anh với ánh mắt kiêu ngạo như vậy được sao?
Khi Lạc Khinh Vân nghĩ như thế, anh cũng đã làm như vậy.
Cúi đầu, Lạc Khinh Vân cắn mép găng tay, kéo nó xuống từng chút một, để lộ cổ tay.
Chỉ cần làn da trên cổ tay chạm vào Đàm Mặc, vậy…… Lạc Khinh Vân phát hiện anh thực ra không muốn sử dụng năng lực đôi tay này, mà là cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân chính của Đàm Mặc, tựa như một người đi cảm nhận một người khác.
Nhưng đối với Đàm Mặc mà nói, nếu không phải lúc này khớp hàm đau là Đàm Mặc đã sớm ngẩng đầu giáng cho Lạc Khinh Vân một cái búa.
Làm cái gì vậy hả? Cởi găng tay? Đây là phạm quy! Đây là gian lận!
Anh có bản lĩnh khống chế năng lực thì ông đây không cắn bảng tên của anh —— ông phải cắn đứt ngón tay anh!
Ai nha, cổ tay lộ ra rồi…… tên này làm thật, lòng bàn tay lộ ra rồi!
"Ưm…… ư ư!" Đàm Mặc rụt cổ sợ tay Lạc Khinh Vân đụng phải mình.
Mà mấy huấn luyện viên đang xem không biết có phải là mắt mù hay không lại đứng bên cạnh chỉ biết kêu Đàm Mặc nhả ra.
Con mẹ nó các người không thấy Lạc Khinh Vân đang tháo găng tay sao? Mấy người bị hạn chế kiến thức không nghe nói qua đôi tay này có thể hô mưa gọi gió sao!
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Dù sao đã giáng cấp rồi không thể tiếp tục thua lỗ được!
Đàm Mặc quyết đoán nhả bảng tên ra, Lạc Khinh Vân hơi ngã ra sau, Đàm Mặc kéo găng tay lên, nhanh chóng che đi chỗ cần che.
Khoảnh khắc áp lực trên cổ mất đi, Lạc Khinh Vân có ảo giác rằng mình đã bị bỏ rơi, sự thất vọng và trống rỗng tràn vào, khiến anh vô thức ấn mạnh hơn vào Đàm Mặc.
"Ư……" chân mày Đàm Mặc cau lại.
Mà Lạc Khinh Vân bỗng nhiên hồi thần, buông lỏng tay ra, ngón tay không cẩn thận xẹt qua tóc mai bên tai Đàm Mặc, chúng nó còn mềm mại hơn tưởng tượng của Lạc Khinh Vân, sợi tóc xẹt qua vành tai Đàm Mặc nhưng thanh âm không thể nghe được lại rơi vào lòng Lạc Khinh Vân.
Nếu có thể, anh hy vọng Đàm Mặc vĩnh viễn như bị Trùng Rêu vây khốn ỷ lại mình như vậy, hoặc là giống vừa rồi cắn đến chết cũng không chịu buông tha, dù sao thì thà rằng giữa hai người không có quan hệ gì cũng tốt hơn..
Ánh mắt cụp xuống của Lạc Khinh Vân tối tăm và sâu thẳm đến mức Đàm Mặc không thể hiểu được, nhưng tâm trí của cậu dường như bị hút vào, não cậu không thể phối hợp tay chân, không thể động đậy.
"Răng Đội phó Đàm thật tốt. Hôm nào cắn những thứ khác đi?" Lạc Khinh Vân nhét bảng tên vào cổ áo.
Cắn những thứ khác? Thứ gì?
Sườn heo chua ngọt hay thịt heo giòn?
Đàm Mặc luôn cảm thấy lời nói của Lạc Khinh Vân có ẩn ý, nhưng vẻ mặt Lạc Khinh Vân lại không gợn sóng, đường môi hơi nhếch lên, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Khi Lạc Khinh Vân thu hồi ánh mắt, Đàm Mặc âm thầm hít một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!