Đàm Mặc mới phát hiện trần nhà tầng một phủ đầy rêu đen không có ánh sáng, bọn chúng cố tình che giấu hình dáng sinh học của mình, ẩn nấp tại nơi vừa rời đi. Một khi họ đi ngang qua, trùng rêu sẽ rơi xuống, có thể chui vào quần áo bảo hộ, có thể làm vỡ thị kính và ăn mòn cơ thể, hoặc có thể khiến họ rơi vào ảo giác như vừa rồi.
"A," Đàm Mặc dùng khuỷu tay đâm đâm Lạc Khinh Vân, "Đội trưởng Lạc, tôi cho rằng anh đã chơi chết chúng rồi chứ."
"Có hạt giống mạnh hơn ở một nơi rất xa khống chế chúng nó." Lạc Khinh Vân nói.
"Hạt giống mạnh hơn? Anh nói là mạnh hơn anh sao?"
Sau lưng Đàm Mặc nổi lên một trận mồ hôi mỏng, cấp bậc Kepler của Lạc Khinh Vân rất cao, hạt giống còn cao hơn anh, thậm chí còn có thể khống chế những Trùng Rêu này thông qua giao cảm chứ không ở hiện trường, hạt giống này lợi hại tới trình độ nào chứ?
"Những Trùng Rêu này chỉ là kẻ mang tin tức." Lạc Khinh Vân nói.
"Kẻ mang tin tức? Mang tin tức cho ai? Truyền lại tin tức cho ai?" Ngô Vũ Thanh hỏi.
Đàm Mặc nhớ tới giấc mơ kia, lại nghĩ tới vừa rồi mình thiếu chút nữa bị Trùng Rêu xanh che phủ, cậu trầm giọng nói: "Mang tin tức cho ai không biết, nhưng truyền lại tin tức tôi biết."
Vừa nói, Đàm Mặc vừa tháo xuống kính xuống, đi qua.
Lạc Khinh Vân nắm chặt cổ tay cậu, "Cậu muốn làm gì?"
"Đi tiếp thu tin tức đó."
"Đó là Trùng Rêu!" Ngô Vũ Thanh cũng sốt ruột, "Cậu muốn bị chúng nó hút khô sao?"
"Chúng nó dập tắt ánh huỳnh quang, chính là vì nói cho tôi chúng nó không tính toán công kích tôi. Lạc Khinh Vân không thể làm đám Trùng Rêu này giết hại lẫn nhau, chứng tỏ sinh vật khống chế Trùng Rêu là đỉnh cấp. Các anh không hiếu kỳ Sinh vật Kepler đỉnh cấp sẽ nói gì với kẻ hèn nhân loại như tôi sao?" Đàm Mặc hỏi lại.
"Tôi không hề hiếu kỳ, tôi chỉ cần cậu bình an không có việc gì mà trở về. Nếu không tôi sao nói với lão Cao được!" Ngô Vũ Thanh một tay ấn kính Đàm Mặc lại.
Đàm Mặc nhìn về phía Lạc Khinh Vân, "Đội trưởng Lạc, anh nói đi?"
"Sinh vật Kepler muốn giao lưu với kẻ hèn nhân loại là cậu, chỉ biết có một lý do." Lạc Khinh Vân nói.
"Lý do gì?"
"Kéo cậu nhập bọn. Cậu nhập bọn, liền sẽ không có ai có thể tìm được hạt giống trong khu sinh thái rộng lớn rồi bắn chết chúng."
Khám phá những bí ẩn chưa được giải quyết thường là khúc dạo đầu cho cái chết.
Nhưng cố tình Đàm Mặc chính là tên không biết sống chết, đi công viên giải trí mà còn có thể bưng mì gói lên tàu lượn siêu tốc; lúc chấp hành nhiệm vụ khác các Inspector khác là đều rời xa Khu Sinh Thái nhưng Đàm Mặc lại có thể vác súng cùng nhảy vào.
Nhưng có quá nhiều điều con người không hiểu được về sinh vật Kepler.
Đây là sinh vật có thế giới tư duy tập trung cao độ và mối liên hệ tư duy giữa các quần thể nằm ngoài tầm với của con người.
Khi chúng nó muốn câu thông cùng nhân loại, Đàm Mặc tin kia tuyệt đối không phải ngôn ngữ, cũng không phải thanh âm, mà là một phương thức khác.
Muốn biết mùi lê thì chỉ có tự nếm thử mới biết.
"Đội trưởng Lạc, anh có phải người tuân thủ hứa hẹn không?" Ngón tay Đàm Mặc câu lấy kính, cười nhìn đối phương.
Lạc Khinh Vân đã từng nói qua, khi Đàm Mặc muốn làm bậy nhất định phải gọi cậu cùng làm trời làm đất.
"Tôi đi cùng cậu." Lạc Khinh Vân nói, "Nhưng nếu cậu nhìn thấy gì, nhất định phải nói cho tôi."
"Thành giao."
Đàm Mặc lại nâng kính lên đi vào đại sảnh.
"Đội phó Đàm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!