Chương 34: Nuông chiều anh một chút

"Sau đó thì sao?" Cổ họng Đàm Mặc nghẹn lại, cậu không thể không ngẫm lại nếu là bản thân gặp lúc Li Vẫn phá xác nên làm cái gì bây giờ?

"Đồng đội của tôi rơi ra khỏi cửa sập như hạt vừng, sau đó bị lũ Lân Điểu ngậm lấy, ném vào trong trứng. Vỏ trứng của Li Vẫn khác với vỏ trứng của những quả trứng chúng ta thường ăn, nó ở dạng bán lỏng, một người một khi rơi vào vỏ trứng, người đó sẽ chìm dần từng chút một và trở thành một phần của vỏ trứng, vỏ trứng cuối cùng sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cho Li Vẫn trưởng thành.

Tôi bị Lân Điểu chui vào cabin bức cho cũng rớt xuống, mắt thấy sắp rơi vào vỏ trứng như các đồng đội khác thì đội trưởng Lạc túm dây thừng kéo tôi lên."

Đàm Mặc dừng một chút, lúc này chỉ có thể nói một câu: "Mạng cậu thật lớn."

"Đúng vậy, mạng tôi thật lớn." An Hiếu Hòa nâng mắt thở ra một hơi thật dài, "Hai chân của đội trưởng vận tải của tôi đã chìm vào vỏ trứng, còn chưa hoàn toàn đi vào. Tôi vẫn còn nhớ tiếng kêu tuyệt vọng của anh ấy " cứu cứu tôi ". Lúc ấy đội trưởng Lạc hỏi tôi " muốn cứu anh ta hay không "? Tôi không chút nghĩ ngợi liền nói " muốn cứu, cầu xin anh cứu anh ấy "."

Đàm Mặc biết, Lạc Khinh Vân không phải người cứ cầu xin là sẽ mềm lòng. Cứu hoặc là không cứu, anh đều sẽ đánh giá phí tổn và khả năng.

Người này đã rơi vào, muốn kéo anh ta ra từ vỏ trứng Li Vẫn nói dễ hơn làm thế à?

"Đội trưởng Lạc muốn tôi tự theo dây thừng bò lên trên đi, sau đó anh ấy thực sự lắc lư phía trên đội trưởng vận tải, tháo móc dây treo trên người và treo nó lên người đội trưởng. Máy bay cứu hộ lập tức bay lên và trực tiếp nhấc đội trưởng vận tải lên từ vỏ trứng—— cái giá phải trả là hai chân ở lại trong vỏ trứng vĩnh viễn."

"Có thể giữ được mệnh đã là rất may. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chi giả của tập đoàn Thâm Trụ đã được sử dụng rộng rãi, đội trưởng của cậu sau này sống không cần lo lắng."

"Ừm." An Hiếu Hòa gật gật đầu, "Đại khái là đồ ăn đến miệng mà không còn, Li Vẫn rất tức giận, hậu quả tất nhiên rất nghiêm trọng. Những Lân Điểu tập kích Đội trưởng Lạc, phi hành khí không kéo được anh ấy. Đội trưởng Lạc để tránh cho phi hành khí bị rơi vỡ đã từ bỏ dây thừng, tôi trơ mắt nhìn anh ta rớt vào trong trứng Li Vẫn, từng chút từng chút bị vỏ trứng hít vào, không thấy nữa."

"Các cậu rời đi sao?"

"Không có, phi hành khí đã làm mọi cách để chống lại đàn Lân Điểu. Tôi ngồi trong khoang, cơ thể run rẩy dữ dội, bên tai tôi có thể nghe thấy những âm thanh giãy giụa thống khổ của đội trưởng đội vận tải của tôi. Lúc ấy Sở Dư đã là đội viên của Đội trưởng Lạc, cô ấy đến cạnh tôi, đưa cho tôi một chén trà nóng. Tôi hỏi cô ấy, Đội trưởng Lạc có phải đã chết rồi không?

Tôi nói tôi thực hối hận, nếu không phải tôi cầu anh ấy cứu đội trưởng của tôi, anh ấy sẽ đủ thời gian trở lại khoang, cũng sẽ không phải chết."

"Nếu đội viên cảm thấy anh ta sẽ chết thì phi hành khí cứu viện đã sớm đi rồi."

"Đúng vậy, Sở Dư nói với tôi—— hiện tại nói sống chết còn quá sớm. Tôi không biết phi hành khí đang chờ đợi cái gì, thẳng đến khi đội trưởng của tôi giải phẫu xong, tôi nghe thấy một tiếng hét phấn khích trong cabin, tôi đi theo Sở Dư đến trước màn hình thực tế ảo, nhìn vỏ trứng Li Vẫn càng ngày càng mỏng, cũng càng ngày càng trong suốt, chúng tôi thậm chí có thể sử dụng mắt thường nhìn thấy Li Vẫn mới vừa thành hình bên trong!

Con dao chiến thuật của Đội trưởng Lạc đã loại bỏ lớp vỏ trứng cuối cùng, Li Vẫn bọc bên trong phần phật một chút thì rớt ra ngoài. Chúng tôi kéo Đội trưởng Lạc lên, mà bộ môn nghiên cứu Hôi tháp thành phố Bắc Thần cuối cùng có được tiêu bản Li Vẫn thứ nhất."

"Cậu…… đã nhìn tiêu bản kia chưa?" Đàm Mặc hỏi.

An Hiếu Hòa ngẩn ra một chút, "Đội phó Đàm, cậu cũng thật thú vị. Cậu không hỏi Đội trưởng Lạc tình huống như thế nào, lại hỏi tôi có đi nhìn tiêu bản kia?"

"Này không phải rõ ràng Đội trưởng Lạc sống tốt đó sao, còn mang theo các cậu tới Ngân Loan mà? Cho nên tôi đương nhiên càng quan tâm Li Vẫn còn chưa phá xác đã bị giải quyết kia."

"Vậy cậu cũng có thể quan tâm tôi một chút chứ. Tôi cũng có thể bị PTSD mà." An Hiếu Hòa ủy khuất muốn chết.

Chẳng lẽ bản thân còn không bằng con Li Vẫn đã chết sao?

Đàm Mặc khoác tay lên vai An Hiếu Hòa, cười nói: "Nhóc con, tâm tư đơn thuần như cậu gặp chuyện này thì xác suất sảy ra vấn đề tâm lý rất thấp. Ngược lại là con Li Vẫn kia, chắc đã đầu thai cũng còn nhớ Đội trưởng Lạc các cậu."

An Hiếu Hòa click mở máy liên lạc, chọn vào tư liệu, "Này, đây là con Li Vẫn kia."

Đàm Mặc khoanh tay, nheo mắt nhìn thật kỹ. Nó có hình dạng hoàn chỉnh, nhưng các mô sinh học của nó bị hư hại nặng nề và trông giống như một con rối bóng làm bằng vải vụn. Đàm Mặc không tin Lạc Khinh Vân có thể chiến đấu với Li Vẫn trong một không gian hạn chế như vậy bên trong quả trứng.

Rốt cuộc là năng lực gì đã hủy diệt nó?

"Đội phó Đàm, tôi kể xong, cậu…… Có phải nên uống rồi không?" An Hiếu Hòa thật cẩn thận hỏi.

"Uống, đương nhiên uống. Nhóc con cậu còn lo lắng tôi quỵt nợ sao?"

Đàm Mặc ngẩng mặt, một hơi uống cạn rượu An Hiếu Hòa mang đến, sau đó làm bộ như chuẩn bị gọi một bài hát, An Hiếu Hòa cũng vội vàng quay lại bên cạnh Giang Xuân Lôi, tranh thủ lúc Đàm Mặc còn chưa giành có thể hát thêm vài câu.

Ngô Vũ Thanh vội vàng pha thêm một chai rượu nữa, đứng dậy đi về phía Đàm Mặc.

Sở Dư ngồi trên sô pha bấm vào cảnh cô vừa quay trong lúc kính rượu, Trang Kính thò qua tới hỏi: "Đang xem gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!