Cao Chích rũ mắt không nói gì. Trong mắt anh đây là chuyện riêng của Đàm Mặc.
"Đối mặt? Đương nhiên là có. Chẳng những đánh giá mà tôi còn chấp hành nhiệm vụ trong đội anh ta đó." Đàm Mặc chống cằm, lười biếng cười, vẻ mặt khinh thường lại thần bí.
"Nhưng……sao chúng tôi không nghe Đội trưởng Lạc nhắc tới?"
Đàm Mặc nhún vai, "Các cậu cũng nói Đội trưởng Lạc là " máy thu hoạch tinh anh " mà, nhưng lúc ấy tôi không phải tinh anh thôi."
"Không phải tinh anh? Sao có thể?"
Sở Dư nhíu mày, "Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi…… Là Đội trưởng Lạc cô phụ cậu."
Nửa câu sau vừa nói ra, Đàm Mặc đã bị sặc nước bọt chính mình.
Cái gì cô phụ chứ? Nói cứ như Đàm Mặc cậu cùng Lạc Khinh Vân từng có một đoạn quá khứ "Vốn dĩ lòng tôi hướng về trăng sáng, nhưng trăng sáng chiếu vào mương" vậy!
"Cô phụ? Khụ khụ…… Một đánh giá B không tính là cô……"
Đàm Mặc còn chưa nói xong, những người khác liền nổ tung ctốt.
"Là cấp bậc xét thực tập sao? Mẹ nó! Trình độ của cậu mà chỉ là đánh giá B? Thế thì làm sao mới được A?" An Hiếu Hòa bỗng nhiên cảm thấy bản thân có thể vào đội Lạc Khinh Vân rốt cuộc là sai lầm chỗ nào?
"Quả nhiên từng có quá khứ." Trang Kính gật đầu.
"Cái gì, các cậu đừng hiểu lầm…… năm đó tôi không thể so với hiện tại! Cho nên Đội trưởng Lạc nhận xét công chính khách quan……"
Tuy rằng lòng dạ cậu nhưng chứa trời đất vũ trụ, đương nhiên cũng có thể chứa đánh giá cấp B của Lạc Khinh Vân!
"Thôi đi…… Công chính khách quan? Kể từ khi đội trưởng Lạc nói rằng cận chiến của cậu rất tệ, chúng tôi đã nghi ngờ rằng thang đánh giá của anh ta khác với người bình thường!" Trang Kính còn nhớ mình bị Đàm Mặc nháy mắt hạ gục.
Sở Dư cũng lạnh lùng nói: "Thế á? Anh ta còn không biết xấu hổ đi tìm Cảnh Kính Nhu hỏi sao cậu không xác nhập vào đội một đấy."
Vẻ mặt Đàm Mặc vẫn lười nhác nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc. Lạc Khinh Vân có vẻ rất giỏi đối phó với các quan chức cấp cao, thế mà không ngờ rằng anh ta tự mình đi tìm Cảnh Kính Nhu?
Tên Cảnh Kính Nhu kia đánh Thái Cực đến mức thông hiểu đạo lí, không biết Lạc Khinh Vân có phải đối thủ của anh ta hay không.
Đàm Mặc cười hoà giải, "Cánh rừng lớn như vậy, chim chóc nhiều như thế, xa Đàm Mặc tôi mọi người cũng bay theo sao. Cũng phải cảm ơn đội trưởng Lạc coi trọng tôi."
"Đội trưởng Lạc đương nhiên coi trọng cậu, bằng không sẽ không tìm Cảnh Kính Nhu ăn vạ đâu." Sở Dư mở miệng nói.
"Ăn vạ?"
Toàn bộ Hôi tháp thành phố Ngân Loan am hiểu ăn vạ đổi nghỉ phép nhất không phải là Đàm Mặc cậu sao?
Khi nào mà Lạc Khinh Vân cũng có cái kỹ năng này?
"Chính là ý trên mặt chữ—— ăn vạ đó." Sở Dư làm tư thế bưng chén trà, hai tay đan vào, "Nghe thư kí Trương nói, Cảnh Kính Nhu đã buồn bã vì chiếc cốc sứ bị vỡ của mình suốt cả tuần."
"Ô thật á, đồ sứ là mạng Cảnh Kính Nhu đó, anh ta ở Ngân Loan được xưng "Thái Hậu máy rửa sứ " đó, những cái ly sứ chậu sứ đó mỗi lần dùng xong anh ta đều phải tự mình rửa sạch! Lạc Khinh Vân dám ăn vạ anh ta? Thậm chí còn không có kiểm điểm hay thông báo kỷ luật, xem ra Lạc Khinh Vân vẫn rất lợi hại nhỉ." Đàm Mặc sờ sờ cằm.
An Hiếu Hòa lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Ấy ấy ấy, thế thì có ích lợi gì, Đội phó Đàm cậu không phải là không bỏ qua sao? Tôi nghĩ tới một câu —— tình cảm muộn màng còn hơn cỏ!"
Đàm Mặc nghẹn, "Từ từ, giữa tôi và anh ta không có thâm tình!"
"Tôi chỉ biết phong thuỷ thay phiên—— hôm qua anh ta đối với cậu bỏ rơi như giày rách, hôm nay cậu để anh ta quỳ xuống đất không dậy nổi!" Trang Kính nói.
Dây thần kinh trên mặt Đàm Mặc co giật: "Tôi cảm thấy bị bỏ rơi khi nào?"
Sở Dư khoanh tay, chính trực nói: "Đội phó Đàm, với tư cách là một phụ nữ, tôi cho cậu một đề nghị thích hợp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!