Vượt rào hay không đối với Lạc Khinh Vân mà nói đã không còn ý nghĩa.
Bởi vì sống theo kiểu con người có lẽ càng vất vả hơn đối với anh.
Có đôi khi, trái tim con người còn đáng sợ hơn sinh vật Kepler có nguy cơ cao nhất.
"Vậy tại sao anh lại lao tới cứu tôi?" Đàm Mặc nghiêng mặt, nhìn Lạc Khinh Vân.
Cậu nhớ rõ lúc mình hãm sâu vào ổ trùng Minos nghe giọng Lạc Khinh Vân trong thiết bị liên lạc —— Lạc Khinh Vân có lẽ đã vô số lần luyện tập làm sao để mỉm cười, nhưng nhất định không luyện tập làm sao để giọng nói mình trông thật chân thật.
Lạc Khinh Vân trước mặt yên tĩnh đến mức tựa hồ trống rỗng, giống như điềm báo trước sự hủy diệt.
Đàm Mặc điều hòa hơi thở, vô thức sờ lên thắt lưng của mình, đáng tiếc bên hông cậu không có súng.
"Nhìn xem, cậu cũng muốn giết tôi." Lạc Khinh Vân dùng một câu trần thuật.
Đàm Mặc vẫn nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân, đột nhiên mỉm cười, trong tiếng cười tựa hồ có thứ gì đột nhiên chảy ra.
Cậu ghé sát mặt Lạc Khinh Vân, mở miệng nói: " Đội trưởng Lạc, xem đến cùng thì anh cũng là con người."
"Hửm?"
"Bởi vì anh phán đoán như Dương Tuấn —— bởi vì quy tắc giám sát của Hôi Tháp, dung hợp giả và Inspector sẽ luôn ở hai phe đối lập nhau. Khi anh nhìn thấy tôi đang cố lấy súng, anh nghĩ tôi muốn giết anh."
Đôi mắt Đàm Mặc sáng ngời mà thẳng thắn, bàn tay Lạc Khinh Vân đưa tay ra và nắm lấy tay Đàm Mặc trên thắt lưng, găng tay lạnh lẽo, Đàm Mặc không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Lạc Khinh Vân tách từng ngón tay của Đàm Mặc ra, sau đó nhấc lên, trong tay Đàm Mặc có một viên kẹo.
"Cũng có thể là tôi muốn đãi cậu một ít kẹo."
Lạc Khinh Vân cúi đầu rũ mắt, một giây chăm chú trân quý làm Đàm Mặc cảm thấy đối phương muốn hôn vào lòng bàn tay mình.
Ý nghĩ thái quá đó khiến trái tim Đàm Mặc run rẩy, cậu rụt tay lại.
"Anh cho tôi thấy bộ dáng chân thật nhất của mình là muốn tôi sợ hãi sao?" Đàm Mặc lật tay lại, đặt viên kẹo bên cạnh, "Thử đổi hướng đi, hoặc kể một câu chuyện đáng sợ khác."
Lạc Khinh Vân nghiêng mặt đi, hình như là cười, "Vậy được rồi, tôi đổi cách làm cậu sợ hãi —— cậu biết tại sao trùng Minos không hút khô cậu như những người khác không?"
"Không phải anh nói rồi sao, tôi là phò mã của nó." Đàm Mặc dựa vào đầu giường sau lưng, dù bận vẫn ung dung nhìn Lạc Khinh Vân.
Lão Thường còn có Giang Xuân Lôi người sau người trước gọi "Phò mã gia" khắp nơi thành truyền thuyết, hiện tại toàn bộ Hôi tháp thành phố Ngân Loan đều cho cậu một biệt danh —— phò mã gia.
"Vậy cậu có biết tại sao nó không chọn người khác mà chọn cậu không?" Lạc Khinh Vân lại hỏi.
"Bởi vì tỷ lệ mỡ của tôi là hoàn mỹ nhất trong những người ở đây."
Lạc Khinh Vân lắc đầu, "Đây chỉ là khả năng thích ứng của sinh vật Kepler với trái đất. Dù chúng có coi thường con người đến đâu, con người vẫn là sinh vật xuất sắc nhất trên trái đất, có suy nghĩ phức tạp nhất. Theo lý thuyết Lăng Dụ về sinh vật học Kepler – tinh thần thể sinh vật Kepler được gọi là "không gian thứ sáu", chính là không gian tư duy. Chỗ hấp dẫn chúng nó của cậu, là nó."
Lạc Khinh Vân cách không gõ nhẹ đầu Đàm Mặc.
"Vậy chúng nó hẳn là đi tìm nghiên cứu viên, nhà khoa học, triết học gia, những người nó có thể giao lưu tư duy với chúng đó."
Lạc Khinh Vân nói quá thái quá, giống như nói rằng thế giới linh hồn tồn tại và con người có thể lên thiên đường sau khi chết.
Nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy Lạc Khinh Vân không lừa cậu.
Suy cho cùng thì Lạc Khinh Vân cũng có được bằng thạc sĩ sinh vật học Kepler, hơn nữa anh là dung hợp giả duy nhất lớn lên ở thành trung tâm, đồng thời cũng là thành viên hiện trường duy nhất sống sót từ căn cứ Linh Hào nguồn gốc của Kepler.
Có lẽ anh còn hiểu biết về sinh vật Kepler hơn bất cứ học giả nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!