Chương 30: Tôi sẽ tuyệt đối thành thật với cậu

Editor: Mều Bư

Mặc kệ người đó là ai, Đàm Mặc tiếp tục gập bụng.

Khi hắn làm được cái thứ một ngàn, hai tay ôm sau gáy đứng dậy, vừa mở mắt bất thình lình bắt gặp một đôi mắt khác.

"Lạc Khinh Vân ── anh vào bằng cách nào?" Đàm Mặc tựa như con mèo bị đốt phải đuôi, lui về phía sau, lưng đụng vào đầu giường.

Cái đệt! Lạc Khinh Vân có phải người không? Sao xuất quỷ nhập thần dữ vậy!

Rõ ràng trước khi hắn nằm xuống trong phòng không có ai, sao mà vừa ngồi dậy thì người này liền xuất hiện thế?

Lạc Khinh Vân mỉm cười ngồi xuống bên giường Đàm Mặc, "Tinh thần của Đội phó Đàm rất tốt."

Tay phải của y đặt ở mép giường, cách eo Đàm Mặc chưa đến mười centimet.

Đàm Mặc liếc nhìn tay của Lạc Khinh Vân, tỏ ra ghét bỏ.

Lạc Khinh Vân hiển nhiên đã thấy được động tác nhỏ này, cúi đầu nở nụ cười, "Găng tay của tôi đã được giặt sạch, không có bất kỳ thứ gì của sâu Minos còn sót lại."

Đàm Mặc vẫn cảm thấy... Có chút ám ảnh tâm lý, lại dựa sát vào đầu giường, đã không còn đường lui.

Lạc Khinh Vân còn cố tình di chuyển tay của mình, khiến Đàm Mặc hết hồn hết vía.

Lạc Khinh Vân nhìn vẻ mặt sẵn sàng đón địch của Đàm Mặc, thần sắc trêu chọc càng thêm rõ ràng, y chống cằm nói: "Tôi cảm thấy sát thương của sâu Minos còn lớn hơn đôi tay này của tôi nhiều."

Đàm Mặc bình tĩnh lại, thả lỏng nói: "Thôi thì tốt xấu gì anh cũng có hình dạng con người, nếu sâu Minos muốn yêu đương với tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Anh còn chưa nói vì sao anh lại tới đây?"

"Đưa kẹo cho cậu."

Lạc Khinh Vân lấy từ trong túi áo khoác ra một túi kẹo.

Đàm Mặc im lặng mỉm cười, Lạc Khinh Vân lấy số điện thoại của hắn, mấy ngày rồi mới liên lạc với hắn.

"Tôi rất tò mò, sinh vật Kepler cấp bậc như sâu Minos...... Sao Tháp Xám lại cử anh tới? Cứ như giết gà dùng dao mổ trâu, vác đại pháo chỉ để bắn muỗi, nhưng tốc độ phản ứng của anh nhanh hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều. Giống như đã đoán trước được tôi sẽ xảy ra chuyện." Đàm Mặc mở túi ra, bên trong là kẹo hoa quả đủ mọi màu sắc.

Đây là...... Dỗ trẻ con à?

"Đội phó Đàm, nếu tôi nói, từ sáng sớm hôm nay cho đến khi nhận được tin tức cậu gặp chuyện không may, tôi vẫn luôn chờ cậu về nhà... Cậu có tin không? Bởi vì tôi không ngủ nên tất nhiên là phản ứng nhanh."

Đàm Mặc khựng lại. Lạc Khinh Vân nói cái gì?

Đã rất nhiều năm rồi không ai chờ đợi hắn.

"Chờ tôi làm gì? Không nghe thấy tôi bật nhạc rock, đội trưởng Lạc lại ngủ không được?" Đàm Mặc buồn cười nhướng mi, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Khinh Vân.

"Xin lỗi." Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc sửng sốt hai giây, đang yên đang lành...... Tự nhiên nói "Xin lỗi"? Đàm Mặc đột nhiên ý thức được, có lẽ có người đã nói với Lạc Khinh Vân chuyện xảy ra năm năm trước.

Cái đệt, rốt cuộc là ai tiết lộ?

Cứ như vậy thì hắn muốn âm thầm báo thù cho hả giận cũng không được nữa, bởi vì Lạc Khinh Vân nhất định sẽ phòng bị!

Đàm Mặc cẩn thận nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Lạc Khinh Vân lúc này, nhìn như thể y sắp cầu hôn hắn, không khỏi bật cười ha ha.

"Đội trưởng Lạc...... Làm khó anh rồi, đúng là làm khó anh rồi...... Anh mà lại nói "xin lỗi" với tôi?"

"Nếu cậu không thích "xin lỗi", tôi cũng có thể thay đổi thành "Tôi rất xin lỗi", "Tôi rất hối hận" hay gì đó tương tự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!