Chương 29: Bởi vì dáng người của tôi đẹp

Editor: Mều Bư

Điều hắn không ngờ tới là tất cả các tầng bên dưới cũng bị sâu đục ra một cái lỗ, hắn rơi xuống từng tầng từng tầng một, ánh đèn ở các tầng bên dưới đều đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ thiết bị liên lạc của đồng đội trên đỉnh đầu, mà hắn thì cách bọn họ ngày càng xa.

Giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục, không bao giờ kết thúc.

Đàm Mặc cố gắng bắt lấy bất cứ thứ gì mình có thể bắt được xung quanh nhưng hắn chỉ nhìn thấy những người đã hoàn toàn bị sâu Minos điều khiển trên trần nhà của mỗi tầng, bọn họ dùng ánh mắt tham lam nhìn Đàm Mặc, tay chân vặn vẹo treo ngược trên vách tường.

Hắn đã rơi ít nhất sáu tầng...... Thậm chí còn rơi xuống tầng hầm.

Chết chắc rồi.

Thay vì nhắm mắt lại, hắn thấy mình rơi vào một không gian bị bao phủ hoàn toàn bởi sợi tơ của sâu Minos, mà lỗ hổng bị ăn mòn trên đỉnh đầu nhanh chóng khép lại.

Cơn đau đớn trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện, hắn rơi vào một tấm lưới vô cùng đàn hồi, còn hơi nảy lên trên.

Đàm Mặc lập tức ngồi dậy, phát hiện dưới thân như có một dải ngân hà nửa trong suốt màu lam, vô số ngôi sao chuyển động trong đó, ánh sao chiếu rọi trên vách tường bốn phía tựa như những gợn sóng lăn tăn.

Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh thoang thoảng, hương thơm dịu dàng và vương vấn, tâm trí cực kỳ căng thẳng của Đàm Mặc theo mùi hương kia mà dao động phập phồng.

Đây là...... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đàm Mặc ép mình phải tỉnh táo, hắn cúi đầu, nheo mắt lại, kinh ngạc nhận ra đây chính là sợi tơ mà sâu Minos phun ra!

Những sợi tơ này đan xen lẫn lộn, dày đến mức không thể nhìn thấy đáy, cái gọi là ánh sao kia chính là ánh huỳnh quang phát ra từ bụng của con sâu Minos đực khi nó chuyển hóa protein.

Ngay bên phải cái hố mà Đàm Mặc rơi xuống có một cái kén to bằng bao cát, trông như có vô số dòng suối màu xanh huỳnh quang lấp lánh quấn bên trên, giữa những sợi tơ dày đặc của cái kén có rất nhiều vật nhỏ nhìn như nụ hoa.

Đàm Mặc không biết cái gọi là "ba phút" của Lạc Khinh Vân đã hết chưa nhưng hắn hoài nghi rằng mình rơi xuống đây là bởi vì bên trong kén có một con sâu Minos lớn, khi nó nở ra chắc chắn sẽ rất đói, mà đói bụng thì sẽ cần thức ăn giàu protein.

Trong lần kiểm tra sức khỏe nửa năm trước, tỷ lệ mỡ trong cơ thể của Đàm Mặc rất hoàn hảo, hàm lượng cơ bắp cao, so với những khách karaoke và những nhân viên phục vụ thì hắn chính là món ngon hiếm có khó tìm của sâu Minos.

Hắn không sợ chết, chèo thuyền trên biển không tránh khỏi có ngày bị lật. Nhưng hắn thật sự không muốn trở thành... cái thứ kinh tởm như nhân viên phục vụ kia.

Không khí tĩnh lặng chợt nhẹ nhàng lưu chuyển, những nụ hoa trên kén đồng thời nở rộ tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ mê người.

Đàm Mặc khựng lại, nghĩ thầm hiện tại sinh vật Kepler cũng có cảm giác nghi thức như vậy sao? Rõ ràng là đang săn bắt kiếm ăn, mà làm cứ như đi cầu hôn ấy?

Cái thứ trong kén bắt đầu nhúc nhích, Đàm Mặc lui về phía sau theo bản năng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì trước sau trái phải, bốn phương tám hướng có chỗ nào không phải là sâu Minos, hắn có thể trốn đi đâu?

Phần đuôi kén dường như bị hoà tan, dòng nước màu lam nhạt chảy ra, Đàm Mặc chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mà điều khiến cho hắn càng kinh ngạc chính là bên trong lại có một cô gái.

Làn da của nàng trắng nõn như mỡ đặc, lạnh lùng tao nhã dưới ánh sáng huỳnh quang, nàng tựa như tiên cá bơi ra khỏi biển, vươn tay về phía Đàm Mặc. Cánh tay nàng thon dài, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, đôi môi nàng hơi hé ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ giữa cánh môi đỏ như gốm lạnh.

Đàm Mặc siết chặt nắm đấm, trái tim như lợn chết không sợ nước sôi chợt lỡ nhịp.

── Không phải vì cô gái này quá xinh đẹp mà là vì trực giác nói cho hắn biết, đây không phải con người, nó là hạt giống của hệ sinh thái Kepler còn chưa hoàn chỉnh này.

Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của lưới côn trùng, nhưng chúng càng ngày càng đông.

Cao Chích cưỡng ép sử dụng năng lực của mình, giữ bầy sâu đang tới gần ở khoảng cách một mét, anh có thể cảm nhận được một sinh vật Kepler còn mạnh hơn ở độ sâu hơn mười mét, thế nhưng thuốc suy giảm khoá chết khả năng giải phóng năng lượng Kepler của anh.

"Anh Vũ Thanh! Anh cũng là người dung hợp mà! Anh có thể tiến vào trong cơ thể những con sâu này rồi mang tất cả bọn chúng đi không?" Giang Xuân Lôi rất sốt ruột, nếu không thể xua tan những con sâu này thì làm sao bọn họ xuống cứu Đàm Mặc?

"Giang Xuân Lôi, đầu óc của cậu bị sét đánh hả!? Dù tôi có nén tế bào của mình lại thì cũng không thể nào nhét mình vào trong cơ thể của một con sâu đúng chứ?" Ngô Vũ Thanh nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể, cậu ta tình nguyện rơi xuống thay Đàm Mặc.

Tim Cao Chích đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, anh hạ giọng, nói, "Ngô Vũ Thanh, cậu nghe kỹ đây, tôi sẽ dùng hết toàn lực hất tung những con côn trùng này, lúc đó cậu tranh thủ thời gian đi xuống, bất kể thế nào cũng phải tìm được Đàm Mặc... "Hạt giống" của đám sâu Minos này ở bên dưới, tôi có thể cảm nhận được rằng nó đã dung hợp với một lượng lớn tế bào của con người, chắc hẳn cậu có thể tiến vào trong cơ thể nó."

Dung hợp một lượng lớn tế bào của con người có nghĩa là thể tích và số lượng tế bào của nó đủ để Ngô Vũ Thanh lẻn vào. Nếu Ngô Vũ Thanh có thể khống chế được "hạt giống" kia thì có lẽ có thể cứu Đàm Mặc một mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!