Editor: Mều Bư
Phương xa hiện lên một tầng ánh sáng nhạt, hơn một giờ nữa trời sẽ sáng nhưng phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Đam Mỹ Sắc
Không ai nấu nước hay pha mì ăn liền, không có tiếng cười mắng bạn game là "đồ ngốc nghếch thuần khiết", càng không có tiếng nước dễ nghe lúc tắm rửa.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Lạc Khinh Vân đã tàn hồi lâu, hơi ấm còn sót lại đã sớm tản đi.
Kết quả của việc uống quá nhiều bia là muốn đi vệ sinh.
Chân lão Cao quá thoải mái, hai má Đàm Mặc cọ cọ nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn tiểu, hắn chậm rãi bò dậy, đi tới cửa toilet.
Đàm Mặc đẩy nửa ngày cũng không đẩy được cửa ra, híp mắt ba giây, Đàm Mặc vui vẻ, cửa này là phải kéo ra để mở.
Vào toilet, Đàm Mặc liền xả nước vào bồn cầu, hệ thống xả tự động bằng cảm biến phát ra tiếng "vù vù", Đàm Mặc đang định quay người thì dừng lại.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà.
Nơi đó dường như có thứ gì lấp lánh, không giống ánh sáng phản chiếu từ trần nhà.
Đàm Mặc nheo mắt lại, bật đèn toilet lên.
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Đàm Mặc ngẩng đầu, dụi dụi hai mắt của mình, trên trần nhà ngoại trừ bụi bặm thì cái gì cũng không có.
Đàm Mặc giẫm lên két nước của bồn cầu, mở đèn của thiết bị liên lạc trên cổ tay, những vết bẩn khác trên trần nhà càng thêm rõ ràng, cho thấy hàm lượng vi khuẩn và vi sinh vật vượt quá tiêu chuẩn.
Ngô Vũ Thanh cũng đứng dậy, vừa mở cửa đã thấy Đàm Mặc đứng trên két nước, không khỏi ngẩn người.
"Cái đệt...... Cậu còn say rượu chưa tỉnh à? Đổi cái sân khấu cao hơn?"
"Tôi vừa phát hiện trần toilet ở đây bẩn quá, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn. Cầm cái này đi tìm quản lý của họ không biết chừng còn được miễn phí." Đàm Mặc nói.
Ngô Vũ Thanh cười: "Lương đội phó của cậu cũng không thấp, sao lại keo kiệt thế nhờ?"
Đàm Mặc cụp mắt nhìn cậu ta: "Tôi mà keo kiệt á? Khoa học kỹ thuật mỗi ngày một thay đổi, mẫu mã chi giả cũng cải tiến không ngừng, tôi nhất định phải chọn cái tốt nhất chứ."
Ngô Vũ Thanh nghĩ tới văn kiện vừa nhận được kia, nghĩ thầm chỉ cần Đàm Mặc còn nằm trong danh sách Inspector, Tháp Xám chắc chắn sẽ đổi cho hắn đôi chân giả tốt nhất, chi phí do công quỹ chi trả. Còn cung cấp huấn luyện viên phục hồi chức năng chuyên nghiệp nhất nữa.
Đàm Mặc từ trên két nước nhảy xuống, đút tay vào túi đi ra cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại.
"Làm cái gì đấy!" Ngô Vũ Thanh đứng trước bồn cầu quay đầu lại, cảnh giác nhìn Đàm Mặc.
"Không cho xem eo nhỏ à?" Đàm Mặc hỏi. "Không cho!" Ngô Vũ Thanh một cước đá hắn ra ngoài.
Ánh mắt Đàm Mặc vô tình liếc qua góc toilet, nơi đó có một vết nứt nhỏ trên tường, nhìn rất sâu và tối tăm, dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích, hệt như bộ phim kinh dị mà hắn xem cách đây không lâu.
Đàm Mặc mỉm cười, đắp áo khoác của mình cho Cao Chích, vòng qua Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đang ngồi dưới đất rồi đi ra khỏi phòng KTV.
Ánh sáng trong hành lang rất tối, không có một bóng người, chỉ có robot quét dọn vệ sinh ở góc là sáng đèn.
Đàm Mặc nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị liên lạc, năm giờ sáng, những người ca hát suốt đêm lúc này chắc đang nằm, không gọi rượu cũng không cần đồ nhắm nên không nhìn thấy nhân viên phục vụ là chuyện rất bình thường.
Nhưng yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức Đàm Mặc cảm thấy thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Đàm Mặc đi ngang qua một gian phòng bao, từ cửa sổ trong suốt hình tròn nhìn vào, trên sô pha cũng là một đám người ngã trái ngã phải, màn hình ba chiều đang ở trạng thái chờ khi phát xong bài hát, trên bàn cũng bừa bộn giống như bọn họ.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thẳng đến cuối hành lang, đó là một gian phòng tình nhân nhỏ, nam nữ thanh niên bên trong ôm chặt nhau ở góc ghế sô pha.
Màn hình ba chiều vẫn đang phát, ánh sáng vừa vặn lướt qua bóng dáng ôm nhau của bọn họ, Đàm Mặc chợt ngây ngẩn cả người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!