Chương 26: Năm năm trước

Một tuần sau, Cao Chích chính thức được xuất viện, tiểu đội hai ở Ngân Loan cũng chính thức nhận được đơn từ chức của anh.

Bọn Thường Hằng đích thân tới đón Cao Chích, cả đám vừa vui vừa buồn.

Vui chính là đội trưởng của bọn họ tuy rằng suýt chút nữa "vượt rào" nhưng đã bị kéo trở về. Đại nạn không chết ắt có phúc về sau, Cao Chích cuối cùng cũng có thể rời xa vòng sinh thái Kepler, sống một cuộc sống của người bình thường.

Buồn tất nhiên là cộng sự với nhau lâu như vậy, Cao Chích lại là người đầu tiên xuống đài.

"Đi KTV chơi một đêm đi, tôi mời." Cao Chích nói.

Đàm Mặc đang ngồi xổm trong góc bóc sữa ca cao mà Cao Chích nhận được, hắn hút rột rột, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc: "Bố? Bố vẫn là bố của bọn con sao? Bố Cao trước đây không bao giờ cho phép bọn con thức đêm hát karaoke hay chơi game, lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu, ngay cả liên hoan cũng không được uống bia... Vậy mà muốn mời bọn con đi KTV một đêm?"

Nhưng sắc mặt Thường Hằng lại trở nên khó coi, Ngô Vũ Thanh lập tức nói: "Hát karaoke cả đêm thì cổ họng của tôi thật sự chịu không nổi đâu... Hay là ăn lẩu đi!"

Giang Xuân Lôi lại trông rất hưng phấn, hai tay giơ lên, chỉ thiếu lắc lư tại chỗ, "Đi karaoke vui nha! Chúng ta có thể hát cùng nhau! Tôi còn chưa được hát cùng mọi người bao giờ!"

"Ừ, cũng lâu rồi tôi không hát." Đàm Mặc đứng dậy, bóp bẹp hộp sữa cacao ném vào thùng rác.

"À thì...... Sáng mai tôi có có hẹn làm vật lý trị liệu, đêm nay không được thức đêm...... Nên thôi tôi không đi." Thường Hằng nói.

"Tối nay tôi hẹn chơi game với người ta rồi, lỡ hẹn sẽ độc thân cả đời." Ngô Vũ Thanh cũng giơ tay lên.

Giang Xuân Lôi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Ớ. Vậy chỉ có tôi, đội trưởng Cao và đội phó Đàm, thế thì còn gì vui nữa!"

Đàm Mặc đi tới bên cạnh Cao Chích, một tay khoác vai Cao Chích, tay kia lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, đưa cho Cao Chích.

Cao Chích mặt lạnh gỡ giấy gói kẹo ra, sau đó nhét vào trong miệng Đàm Mặc.

"Lão Thường, cậu có biết hễ cậu nói dối là sẽ chớp mắt không? Cậu thà đi đấm bốc còn hơn làm vật lý trị liệu." Đàm Mặc bày ra vẻ mặt khinh bỉ, dùng kẹo que chỉ chỉ lão Thường.

"À...... Ừ thì....."

"Còn cậu, Ngô Vũ Thanh, cậu chơi game rất tệ, tôi thấy lý do duy nhất khiến cậu độc thân cả đời chính là cậu chơi game còn phải nhờ mấy cô gái cứu cậu, đúng chứ?"

Ngô Vũ Thanh nhịn không được xé rách mặt: "Con mẹ nó cậu không biết mình hát dở tới mức nào à? Đã thế giai điệu mà cậu hát ra còn không phải giai điệu của dương gian! Tôi chưa có chết đâu mà cậu đã đưa tang trước cho tôi rồi! Hát dở thì cũng thôi đi

- cậu uống say là bắt đầu c ởi quần áo của tôi! Uổng công tôi làm người cảnh giới cho cậu ba bốn năm, vậy mà cậu thèm muốn thân thể của tôi!

Cậu đúng là đê... tiện!"

"Càng phải nói là! Túm cậu lại cũng túm không được! Lỡ cậu cởi của Tiểu Vũ còn chưa đủ, muốn cởi cả tôi thì làm sao bây giờ? Nhà tôi có vợ hiền, phải giữ trong sạch! Quan trọng là nghe cậu hát ── đến cả quỷ cũng phải đội mồ dậy! Mọi người sống cũng chẳng dễ dàng gì, tại sao cậu cứ phải ca hát uống rượu thế?" Lão Thường cũng bắt đầu lên án.

Giang Xuân Lôi nghe xong lập tức ôm chặt lấy mình, gào khóc đưa tang...... Đội phó Đàm này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?

Đàm Mặc cụp mắt, ngón tay gõ gõ lên kẹo que, mới nhận ra đó là kẹo que chứ không phải thuốc lá, "Các anh em, vậy tôi ăn ngay nói thật. Chân trái của tôi có vấn đề, chắc hẳn mọi người đều biết."

Mọi người lập tức yên lặng.

Thật lâu sau, Ngô Vũ Thanh mới nói: "Cậu... Cậu định xuất ngũ sao?"

"Ừ, đúng vậy." Đàm Mặc gật đầu, "Tôi đã nộp đơn rồi, tôi cảm thấy có đến 70% khả năng Tháp Xám sẽ chấp thuận. Thế nên...... Dù các cậu có phải nghe tôi khóc tang, bị tôi say rượu c ởi đồ linh tinh, thì đây cũng có thể là lần cuối cùng đấy."

Đôi mắt của Ngô Vũ Thanh chợt đỏ lên: "Vậy tôi liều mạng bồi quân tử. Mặc thêm hai bộ quần áo."

Thường Hằng há miệng th ở dốc, nói: "Chân cậu rất đẹp...... Biết thế lúc đánh cận chiến sờ nhiều một chút......"

Đàm Mặc trực tiếp ném cây kẹo que qua: "Thường Hằng, cái đồ chó nhà cậu ── chân của tôi tôi còn chưa sờ đủ đâu! Đến phiên cậu sờ loạn à?"

Là ai nói "Nhà có vợ hiền, phải giữ trong sạch"?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!