Chương 113: PN: Cuối cùng cũng tìm được em

Lạc Khinh Vân một mình nằm ở trên giường, trên gối còn có mùi hương rất nhạt thuộc về Đàm Mặc, là mùi còn sót do buổi trưa cậu ăn vạ ngủ lại đây.

Tất cả đồ giặt của Đàm Mặc đều giống của Lạc Khinh Vân, nhưng không hiểu vì sao, Lạc Khinh Vân luôn cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào từ cậu.

Anh rũ mi, mỉm cười thực nhẹ.

Nói không chừng tiểu tổ tông kia thật sự ôm bình sữa thì sao, uống nhiều sữa bò hơn chút, ăn ít kẹo hơn chút mới cao lên được.

Lạc Khinh Vân nghiêng người, cảm giác được bên trong gối hình như có thứ gì, anh đưa tay sờ vào, bên trong lại ẩn giấu mấy viên kẹo bơ cứng.

Kẹo bơ cứng có in hình con thỏ trắng trên giấy gói, khi ấn mạnh vào thì còn hơi mềm.

Chắc là Đàm Mặc giữa trưa ngủ ở chỗ này giấu vào bên trong.

Căn cứ Thành Trung Tâm chưa bao giờ cho Lạc Khinh Vân đồ ăn vặt, nhưng Đàm Mặc thì khác, ông ngoại cậu tới thăm cậu là sẽ mang đến một ít đồ ăn vặt cho cậu.

Mỗi lần Lăng Hậu rời đi là trong túi Đàm Mặc sẽ nhiều thêm đủ loại kẹo, sau đó xoạch xoạch chạy đến trước mặt Lạc Khinh Vân, không chút bủn xỉn hốt một đống đặt trên bàn anh.

Này đại khái chính là cái phúc lợi Đàm Mặc gọi là "Chúng ta là một phe", chỉ cần Đàm Mặc có, cậu đều sẽ phân cho Lạc Khinh Vân. Chỉ là cậu cũng không biết tất cả đồ ăn vặt cuối cùng đều sẽ bị người Thành Trung Tâm thu đi. Lượng dinh dưỡng nạp vào hàng ngày của Lạc Khinh Vân đã được cố định và lượng đường nạp vào của anh cũng được kiểm soát chặt chẽ. Lạc Khinh Vân chưa bao giờ nếm thử bất kỳ loại kẹo thơm nào, ngoại trừ món kem được Giáo quan Phùng khen thưởng.

Kẹo trong gối chắc chắn là do Đàm Mặc lén lút bỏ vào lúc cậu giả vờ ngủ, lúc cậu đắp chăn quay mặt vào tường, camera giám sát không thấy cậu nhét thứ gì vào gối.

"Sàn sạt…… Sàn sạt ……"

Lạc Khinh Vân mơ hồ nghe thấy tiếng cát rung động nhẹ bên ngoài cửa sổ tròn nhỏ.

Anh cau mày, nhét hết kẹo trong gối vào túi rồi bước nhanh về phía mép giường.

Ánh trăng chiếu xuống bãi cát trong quảng trường nhỏ ở trung tâm, phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, một cơn gió thổi qua, cát tạo thành sóng giống như mặt biển.

Tâm trí của Lạc Khinh Vân đột nhiên trở nên căng thẳng, anh có thể cảm nhận được năng lượng Kepler đang hoạt động dưới lòng đất.

Đây là có chuyện gì? Nơi này chính là Thành Trung Tâm, sinh vật Kepler từ đâu ra?

Giây tiếp theo, một Ma Quỷ Đằng khổng lồ mọc lên từ trong cát, gây ra một thác nước cát, sau đó lại có thêm vài Ma Quỷ Đằng chui ra.

Cảnh báo trong căn cứ vang lên, nhân viên an ninh lao tới bắn vào Ma Quỷ Đằng, thậm chí phóng pháo phòng thủ vào chúng.

Nhưng những Ma Quỷ Đằng này tựa như rõ ràng biết pháo đài ở nơi nào, chúng nó chui vào lòng đất, lật đổ từng pháo đài.

Toàn bộ căn cứ bước vào trạng thái chiến đấu trong vòng nửa phút.

Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt Lạc Khinh Vân qua khung cửa sổ tròn nhỏ.

Một tiếng "Rầm" vang lên, bức tường kim loại bên cạnh bị đám Ma Quỷ Đằng lật đổ, chúng tràn vào căn cứ, bắt đầu tàn phá bừa bãi.

Tiếng kêu sợ hãi của nghiên cứu viên và âm thanh của những tòa nhà sụp đổ bị phá hủy lần lượt vang lên, nhưng Lạc Khinh Vân không cảm thấy gì.

Ngay khi anh quay lại và đưa tay sờ túi, chiếc túi đầy kẹo bơ cứng đột nhiên khiến anh nghĩ đến điều gì đó.

Không xong! Đàm Mặc ở hướng kia!

Cậu còn đang ngủ không tỉnh lại sao? Hay là giáo viên chăm sóc ôm cậu đi tị nạn rồi? Toàn bộ căn cứ đều quý trọng cậu như thế, nhân viên an ninh nhất định đều sẽ bảo vệ cậu.

Không cần lo lắng.

Không cần lo lắng……

Những tiếng nổ liên tục vang lên từ căn cứ, nhưng Ma Quỷ Đằng lại lao thẳng vào, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!