Chương 112: PN: May mà anh ngọt

Lạc Khinh Vân đang đi học, thầy dạy lý tuy buồn tẻ nhưng logic trật tự rõ ràng, rất dễ hiểu.

Chỉ là anh phân tâm, nguyên nhân phân tâm là Đàm Mặc ở trên giường bên cạnh đang nằm ngủ say.

Cậu nằm dang tay dang chân, chăn chỉ che được bụng, hai chân lộ ở bên ngoài, ngón chân vừa tròn vừa trắng, làm người liên tưởng đến kẹo sữa nào đó. Cậu nghiêng đầu phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, luôn có cảm giác như có thể có bong bóng phụt ra từ mũi bất cứ lúc nào.

Rất hiển nhiên, Đàm Mặc hoàn toàn không để bụng chuyện học tập, thầy dạy cho cậu toàn kiếm thức cơ bản ở tuổi đó, đối với Đàm Mặc mà nói đủ là được, học thêm một chút đều là lãng phí.

Nếu nói Lạc Khinh Vân một ngày có sáu tiếng đồng hồ là học tập, Đàm Mặc chắc chỉ có hai tiếng, dư lại bốn tiếng chính là nằm trên cái giường nhỏ của Lạc Khinh Vân mỹ kỳ danh rằng chờ anh lên lớp xong rồi chơi với cậu, trên thực tế chính là ngủ.

Nửa tháng trước Thành Trung Tâm cố ý tách cậu cùng Lạc Khinh Vân ra, thằng nhóc ma tinh này khóc nháo đến mức giáo viên chăm sóc không thể chịu được, hiện tại chỉ cần cậu không cần học tập giáo viên chăm sóc liền vội đưa cậu đến phòng Lạc Khinh Vân, cậu ở trước mặt Lạc Khinh Vân hoàn toàn thay đổi bộ dáng, vừa ngoan vừa dễ nói chuyện, có thể ăn lại có thể ngủ.

Thịt giảm đi đều đã có lại, bụng nhỏ còn có hơi tròn vo.

Không biết Đàm Mặc có phải mơ thấy được ăn không mà chẹp chẹp miệng, dùng chân trái cào vào chân phải, sau đó lật người suýt ngã xuống.

Lạc Khinh Vân trong lòng thắt lại, vừa định đi tới ai ngờ Đàm Mặc lại xoay người, chăn trượt sang một bên, Đàm Mặc ôm chăn lại tiếp tục ngủ.

Khi sự căng thẳng lắng xuống, Lạc Khinh Vân phát hiện ra rằng anh đã chú ý đến mọi hành động của Đàm Mặc từ khi nào không biết.

Đặc biệt thần kỳ chính là ngay khi giáo viên kết thúc bài học, Đàm Mặc đã có thể dụi mắt và ngồi dậy.

"Anh tan học sao? Chúng ta cùng đi chơi đi?" Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân không có hứng thú với đồ chơi mà tuổi Đàm Mặc thích, nhưng mà Đàm Mặc ngoại trừ có thể ăn có thể ngủ ở ngoài, những thứ cậu yêu thích cũng không trẻ con.

"Chơi cái gì?"

"Anh đi với em là sẽ biết!"

Đàm Mặc nhảy xuống giường, Lạc Khinh Vân nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cậu đang chạy trên mặt đất, đang định chạy ra cửa thì bị Lạc Khinh Vân tóm lấy cổ áo.

"Quay lại mang giày vào."

"Ồ." Đàm Mặc lại chạy tới mép giường, mũi chân trượt dưới giường một hồi lâu mới dùng ngón chân gắp giày ra được, sau đó mang vào.

Cửa mở ra, Lạc Khinh Vân liền phát hiện ngoại trừ giáo viên chăm sóc ở ngoài, còn có hai dung hợp giả khác và một người có ngôi sao sáu cánh trên băng tay.

Đó là một Inspector.

Lạc Khinh Vân đang muốn bước ra chợt dừng lại.

Anh rũ mắt, bất đắc dĩ mỉm cười. Bất quá chỉ là đến khu công cộng chơi cùng nhóc quỷ Đàm Mặc trong chốc lát mà thôi, Lạc Khinh Vân còn có thể nghĩ tới chơi một khối Lego cỡ lớn hoặc đường đua xe điều khiển từ xa. Cứ như vậy, còn cần có Inspector có mặt, anh đối với Thành Trung Tâm đến cùng là hồng thủy mãnh thú gì chứ?

Trên cổ tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, là Đàm Mặc bắt lấy anh.

"Đi thôi đi thôi! Anh thất thần làm gì!"

Nhìn gương mặt Đàm Mặc tươi cười, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên thực hâm mộ cậu vô tâm vô phế, hâm mộ niềm vui của cậu có thể đơn giản như vậy.

Hai dung hợp giả kia và Inspector đi theo sau họ, chỉ cần Lạc Khinh Vân có bất kì dị động gì, bọn họ đều có thể chế phục anh trước tiên.

Nhưng Đàm Mặc không kéo anh đến khu sinh hoạt công cộng mà là một nơi khác Lạc Khinh Vân chưa từng đi qua.

Inspector mở cửa, mặt bên kia là trường bắn trong nhà.

Lạc Khinh Vân sửng sốt: "Chúng ta… tới đây làm gì?"

Đàm Mặc cười nói: "Dạy chúng ta bắn súng đó! Toán lý hóa em không bằng anh, nhưng em nhất định bắn súng giỏi hơn anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!