Chương 10: Để tôi vượt rào

Một gốc Ma Quỷ Đằng khổng lồ từ trong thung lũng vọt ra, gầm thét há miệng, bên trong là vô số người bị nó hút sinh mệnh đang cầu cứu, tiếng hét ầm ĩ của đồng đội đã chết truyền đến.

Người lính quân y đang hấp hối run giọng nói: "Rất muốn giết chúng... Giết chúng... Giết hết chúng..."

Máy ghi hình của lính quân y bị xô lệch, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lạc Khinh Vân, mặc dù Ma Quỷ Đằng sắp vọt tới trước mặt bọn họ, dưới tình huống đạn tẫn lương tuyệt(1), Lạc Khinh Vân vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, giống như bản thân y đã không có sinh mệnh, đối đãi với hết thảy mọi thứ trên thế gian này như một người đứng xem.

(1): "đạn tẫn lương tuyệt" nghĩa là hết gạo sạch đạn.

"Cậu muốn tôi và cậu cùng chết ở chỗ này... Hay là để tôi dứt khoát "vượt rào" giết hết bọn chúng?"

Thanh âm kia rất ôn hòa, tựa như lời mời đến từ địa ngục.

Nước mắt của người lính quân y rơi trên máy ghi hình, cậu ta phát ra âm thanh điên cuồng, lồ ng ngực như muốn bị hơi thở của mình xé rách, cậu ta gào thét: "Giết chúng nó... Giết chúng nó..."

Khóe miệng Lạc Khinh Vân nhếch lên một độ cung nhỏ, hình ảnh vô cùng rung lắc.

Những người khác có lẽ không thấy rõ, nhưng thị lực động(2) xuất chúng của Đàm Mặc xác nhận đó là nụ cười sau khi thực hiện được ý tưởng nào đó.

(2): Cái này mình tra trên Baidu thì thị lực động là chỉ khả năng mắt có thể chụp, phân tích và nhận biết hình ảnh của các vật thể chuyển động khi quan sát các vật thể chuyển động.

Y đưa đao chiến thuật của mình cho đối phương: "Căn cứ vào điều 8 thuộc điều lệ của Tháp Xám, trong quá trình làm nhiệm vụ, nếu Inspector tử trận, các thành viên khác trong đội sẽ thực hiện chức trách của Inspector. Không có súng, dùng đao chiến thuật chắp vá đi."

Giờ phút này, Ma Quỷ Đằng khổng lồ đã lẻn tới phía sau bọn họ, cái bóng lớn bao phủ trên lưng Lạc Khinh Vân, vẻ mặt của y lại không biến hóa chút nào, gió thổi sợi tóc y tung bay, ngũ quan của y ẩn chứa một loại mỹ cảm tàn nhẫn, phảng phất như một vật bất tử bị đóng băng ở trong hổ phách.

Trái tim Đàm Mặc không hiểu sao lại run rẩy kịch liệt, ngón tay vô thức siết chặt.

Ngay sau đó, hình ảnh trong máy ghi hình liền biến mất.

"Đoạn sau thì sao?" Đàm Mặc hỏi.

"Y giết sạch đám Ma Quỷ Đằng kia, nhưng cũng không có "vượt rào", ngược lại lính quân y kia mất máu quá nhiều, chờ cứu viện chạy tới cậu ta đã chết. Lạc Khinh Vân ngã xuống bên người lính quân y, bảy ngày sau mới khôi phục ý thức, kế đó bị Tháp Xám đưa vào phòng vô cơ cách ly một tháng."

Đàm Mặc thở ra một hơi thật dài, một tay ôm đầu gối, tay kia ấn đầu mình, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc trên đỉnh đầu.

"Như vậy mà vẫn có thể không "vượt rào", tôi thấy Lạc Khinh Vân cũng chẳng cần Inspector làm gì."

"Về báo cáo điều tra... Ở nơi sâu nhất trong thung lũng, có một bình Klein khô héo được Ma Quỷ Đằng bảo vệ ở trung tâm."

Đàm Mặc sửng sốt một chút, bình Klein là hạch của "Ấu chủng" mà khu sinh thái Kepler cao cấp thai nghén ra, vô cùng hiếm thấy. Nếu như so sánh thai quả của Ma Quỷ Đằng với kiến thợ trong đàn kiến, vậy bình Klein chính là kiến chúa.

"Ma Quỷ Đằng trong video hoạt bát như vậy, căn bản không giống bộ dáng thiếu dinh dưỡng. Là hạch của khu sinh thái, bình Klein sẽ chỉ càng hùng mạnh hơn... Làm sao có thể héo rũ được? Trong báo cáo điều tra chắc chắn Lạc Khinh Vân là nằm ở bên cạnh lính quân y mà không phải bình Klein sao?"

Người dung hợp cấp cao là nguyên liệu sinh sản mà bình Klein yêu thích nhất.

"Chắc chắn. Nhưng trong báo cáo điều tra hoàn toàn không nhắc tới nguyên nhân bình Klein khô héo."

Sâu trong đáy lòng Đàm Mặc, một sợi dây nào đó run lên.

Ngô Vũ Thanh lại nói: "Đàm Mặc... Cậu không để ý sao? Trong nhiệm vụ này, Lạc Khinh Vân không đeo găng tay. Tôi nghi ngờ năng lực đôi tay kia của y có liên quan rất lớn đến bình Klein."

"Vì vậy...... Đôi tay kia của y rốt cuộc có năng lực gì?" Đàm Mặc hỏi ngược lại.

"Làm sao tôi biết? Còn tưởng rằng năng lực quan sát của Inspector như cậu rất kinh người chứ."

Sau đó là sự trầm mặc dài lâu.

Thật lâu sau, Đàm Mặc thở ra một hơi, "Ngô Vũ Thanh, có phải trong lòng anh có chút thông cảm với Lạc Khinh Vân không?"

"Có một chút như vậy đi...... Nhưng nhiều hơn là...... Tôi không biết nên nói như thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!