Chiều thứ sáu, lúc Lâm Sơ Thanh chuẩn bị tan làm thì Dương Khải Hoa gọi cô vào văn phòng của ông.
"Tối mai con có việc gì không? Đi dự tiệc với thầy."
Lâm Sơ Thanh đơ người: "Dạ?"
Dương Khải Hoa trừng mắt nhìn cô: "Dạ cái gì mà dạ? Có rảnh không?"
Nghĩ đến tối mai đã hẹn ăn tối với Hình Mộ Bạch rồi nên Lâm Sơ Thanh định từ chối, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Dương Khải Hoa đã nói tiếp: "Có hẹn cũng lùi lại đi, đi dự tiệc với thầy."
Lâm Sơ Thanh không hiểu vì sao Dương Khải Hoa lại muốn dẫn cô đi dự tiệc cho bằng được, cô khó hiểu hỏi: "Tại sao lại không thể không đi vậy thầy?"
Dương Khải Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con nói xem con bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Sơ Thanh đột nhiên hiểu ra, thì ra là dẫn cô đi xem mắt.
Cô vô tội chớp chớp mắt: "Thầy à, con cảm thấy…"
Chưa kịp nói hết câu thì Dương Khải Hoa đã ngăn cô lại, ông cởi áo blouse trắng trên người, mặc áo vest vào, nghiêm túc nói với cô: "Con đừng nói với thầy con cảm thấy thế nào, cũng đừng tìm lí do bận công việc, không có thời gian nói chuyện yêu đương làm gì, ngày mai đi cùng thầy."
Ông đã nói đến nước này rồi, Lâm Sơ Thanh cũng không dám từ chối nữa, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó mình tùy cơ ứng biến là được, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, ăn xong bữa cơm thì ai lo phận nấy không ảnh hưởng đến nhau cả.
Cô gật đầu với ông: "Con đi, con đi mà. Thầy nổi giân như vậy làm gì chứ?"
Sau khi ra khỏi văn phòng của Dương Khải Hoa, Lâm Sơ Thanh về phòng thay đồ rồi ra bãi đậu xe tìm Tô Nam, hai người đã hẹn nhau rồi, tối nay cô sẽ mời Tô Nam đi quán bar mới mở, trả nợ lần trước nhờ cậu trực hộ. Sau khi tan làm sẽ đi luôn.
Ngồi trên xe, Lâm Sơ Thanh cúi đầu gửi cho Hình Mộ Bạch một tin nhắn.
"Đội trưởng Hình ơi, tối mai tôi có việc bận đột xuất, chúng ta đổi hẹn sang ngày kia được không?"
Hình Mộ Bạch cũng vừa nói chuyện với Hứa Kiến Quốc xong, thấy tin nhắn đến, anh chỉ trả lời đơn giản: "Ừm."
Đúng lúc anh cũng có việc đột xuất nên không đi ăn với cô được.
"Quyết định vậy nha, 7h tối ngày kia, không gặp không về! o(≧▽≦)o"
Cách màn hình điện thoại anh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của cô.
Hình Mộ Bạch cười, bỏ điện thoại vào túi rồi đi đến sân huấn luyện.
____
Quán bar Diễm Sắc nằm ở tầng năm của một tòa nhà cao tầng, Lâm Sơ Thanh và Tô Nam thích yên tĩnh nên vào phòng riêng ngồi.
Nghe Tô Nam nói Lâm Sơ Thanh mới biết thì ra lần trước đi xem phim không phải là trùng hợp mà do Hình Tín Hàm và Tô Nam cùng nhau lên kế hoạch từ trước.
Lâm Sơ Thanh cười to, chạm ly với Tô Nam: "Cậu ấm Tô không đi đóng phim đúng là uổng phí thật đấy!"
Tô Nam kiểu ngạo xua tay: "Ông đây mà đi đóng phim thì lại uổng phí đôi tay vàng này mất!"
Tiếng nhạc trong phòng rất lớn, bên ngoài lại ồn ào nên hai người không nhận ra điều khác thường, mãi đến khi có người xô đẩy làm lật ghế, ngoài hành lang mọi người chen chúc nhau, Lâm Sơ Thanh nghe thấy có người hô cháy, tất cả mọi người đều đang chạy trối chết.
Cùng lúc đó, tại khu đặc nhiệm thành phố Thẩm, chuông báo cháy kéo vang liên hồi, các đội viên đang ở nhà ăn lập tức buông bát đũa trong tay xuống chạy ra xe cứu hỏa, dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển.
Lúc này hai người ở quán bar mới nhận ra có hỏa hoạn, Tô Nam sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, cậu kéo Lâm Sơ Thanh chạy ra ngoài, trong quán bar nhanh chóng nóng lên, khói mù mịt cuồn cuồn bóc lên tràn ngập mọi lối đi, khiến họ không thể nhìn rõ đường phía trước.
Thang máy đã ngừng hoạt động, hai người chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Không lâu sau, vì quá đông đúc mà hai người lạc nhau.
Mọi người xung quanh không ngừng xô đẩy, ai cũng muốn nhanh chóng chạy về phía trước. Lâm Sơ Thanh nhón chân nhìn vào dòng người gọi tên Tô Nam nhưng không có tiếng trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!