Lâm Sơ Thanh đổi chỗ cho Hình Tín Hàm, Hình Mộ Bạch ngồi bên trái cô.
Lâm Sơ Thanh thật sự không ngờ bị Tô Nam lôi đi xem phim mà cũng gặp được Hình Mộ Bạch. Vốn dĩ cô định tối nay sẽ về nhà tắm rửa rồi ngủ sớm, thế mà lại bị Tô Nam kéo đến rạp xem phim của nữ thần.
Lúc đó, Lâm Sơ Thanh còn cười nhạo cậu ta là đàn ông gần ba mươi rồi mà còn theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt như thế, đã vậy thần tượng của cậu ta chỉ mới vừa hai mươi.
Nhưng không ngờ nữ minh tinh này lại là em gái của Hình Mộ Bạch.
Hình Tín Hàm và Lâm Sơ Thanh mỗi người ôm một hộp bắp rang, trên tay ghế để một ly coca, Hình Mộ Bạch không mua cái gì, Tô Nam chỉ mua một ly nước.
Con gái thường thích ăn vặt, nhất là vừa xem phim vừa ăn bắp rang.
Hình Tín Hàm và Tô Nam vừa xem phim vừa bình luận sôi nổi, cô nàng còn vui vẻ đưa bắp rang trên tay cho Tô Nam: "Bác sĩ Tô, anh có ăn bắp rang không?"
Tô Nam vốn định lấy nhưng lại vô tình liếc thấy ánh mắt lạnh như băng của Hình Mộ Bạch đang nhìn mình chằm, đáy mắt không hề che giấu vẻ tìm tòi và cảnh giác.
Tô Nam đã từng gặp Hình Mộ Bạch, cũng biết thân phận của anh, hơn nữa anh lại là anh trai của Hình Tín Hàm, vì vậy dù như thế nào cậu cũng không dám gấp gáp, vì thế lắc đầu với Hình Tín Hàm. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Hình Tín Hàm đã nói: "Anh ăn thử một miếng đi. Ngon lắm đó!"
Tô Nam: "…"
Hình Tín Hàm nắm một vốc lên đưa cho cậu: "Nè!"
Tô Nam vô cùng kích động, bình thường cầm dao phẫu thuật không hề run tay vậy mà lúc này lại run cầm cập, Tô Nam nhếch môi cười, đưa tay nhận lấy bắp rang rồi cho lên miệng
Mẹ ơi ngọt quá!!!
Trong lòng Tô Nam điên cuồng vui sướng nhảy múa, cả người như đi trên mây.
Giây tiếp theo, Hình Mộ Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, Tô Nam bỗng tỉnh táo lại, cố gắng kiềm chế lại.
Lâm Sơ Thanh quan sát toàn bộ quá trình, nghe thấy tiếng hừ đầy khinh thường của Hình Mộ Bạch, cô mỉm cười lấy một viên bắp rang đưa cho anh, Hình Mộ Bạch tránh đi theo phản xạ, đồng thời nắm lấy cổ tay cô, anh nhướng mắt nhìn cô chằm chằm.
Trong rạp tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn chiếu lên gương mặt anh. Kiểu tóc của người đàn ông vẫn giống như chín năm trước, đầu đinh gọn gàng, hốc mắt anh thâm thúy, đôi mắt sáng rực, mũi cao môi dày vừa phải, trông rất anh tuấn.
So với chín năm trước, Hình Mộ Bạch của hiện tại trầm ổn chững chạc hơn nhiều, khi đó Lâm Sơ Thanh đã cảm nhận được sự trưởng thành của anh, hiện tại trông anh càng đáng tin hơn, tựa như dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể bình tĩnh xử lí mọi việc.
Ở bên cạnh anh luôn khiến cô có cảm giác an toàn.
Lâm Sơ Thanh mỉm cười, cô nghiêng đầu nhìn anh, nói nhỏ: "Anh không cần khó chịu họ làm gì, tôi đút cho anh ăn."
Hình Mộ Bạch liếc cô, Lâm Sơ Thanh chớp mắt: "Anh không ăn hả?"
Hình Mộ Bạch vẫn nắm chặt cổ tay cô, dường như anh mà dùng sức thêm một chút là có thể bẻ gãy cổ tay cô, cô quá mềm mại, yếu ớt!
Hình Mộ Bạch buông tay cô ra: "Tôi không ăn!"
Lâm Sơ Thanh bĩu môi, bỏ bắp rang vào miệng rồi chậm rãi nhai, tiếp tục chú ý lên màn hình lớn, vài giây sau, lúc Hình Mộ Bạch không còn cảnh giác cô nữa, cô cầm lấy bắp đưa thẳng đến môi anh
Hình Mộ Bạch: " … "
Hình Mộ Bạch trừng mắt với cô, Lâm Sơ Thanh vui vẻ cười, cô nghiêng người nói nhỏ bên tai anh: "Đội trưởng Hình à, anh chạm môi vào rồi, nếu không ăn thì sẽ lãng phí đó nha! Là quân nhân, anh phải luôn nhớ không được lãng phí lương thực, dù chỉ là một chút đúng không? Anh không ăn thì tôi vứt đi nhé?"
Hình Mộ Bạch kiềm chế cơn giận, há miệng ngậm lấy viên bắp rang trong tay cô, vị ngọt lập tức tràn khắp miệng.
Ngọt chết đi được, không biết có gì ngon mà lại thích ăn đến vậy?
Thỉnh thoảng Hình Mộ Bạch sẽ liếc nhìn cô gái bên cạnh vừa xem phim vừa vui vẻ ăn bắp rang.
Sau khi hết phim, Hình Tín Hàm và Lâm Sơ Thanh cùng nhau đi WC.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!