Chương 6: (Vô Đề)

Trong khoảng thời gian này, Hình Mộ Bạch vẫn luôn nhận được tin nhắn từ Lâm Sơ Thanh. Lúc trước không nhìn ra cô gái này lại có bản lĩnh năn nỉ ỉ ôi dai dẳng như vậy.

Suốt một tuần đó, ngày nào Hình Mộ Bạch cũng được cô mời ăn cơm, lần nào anh cũng từ chối nhưng dường như cô rất kiên nhẫn, bị anh từ chối không nể nang chút nào mà chẳng hề giận, hôm nay không mời được thì ngày mai lại mời.

Hôm nay, Hình Mộ Bạch đi xem đội trưởng Dương Nhạc dẫn đội ra sân huấn luyện. Ánh mặt trời chói chang như lửa chiếu trên đỉnh đầu, các đội viên ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng tất cả đều nghiêm túc tập luyện, không dám lười biếng.

Tuy Hình Mộ Bạch mới được chuyển công tác về lại đây, nhưng những tân binh mới đến hai năm qua dù chưa từng thấy anh thì cũng đều biết về anh, cho nên không xa lạ là mấy.

Hình Mộ Bạch là lưỡi dao sắc của đội phòng cháy, là một lãnh đạo rất nghiêm khắc và thường thực hiện chương trình tập luyện hết sức quỷ quái, phải nói là rất tàn nhẫn.

Nhưng cũng nhờ cách này của anh mà mọi người cũng tiến bộ hơn nhiều.

Đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên, Hình Mộ Bạch cúi đầu lấy điện thoại ra.

[Thứ bảy này đội trưởng Hình có rảnh không? Đi ăn chung nhé, tôi vẫn còn nợ anh một bữa cơm.]

Hình Mộ Bạch không hề do dự gõ gõ mấy chữ, thẳng thừng từ chối cô:[Không cần đâu, tôi không có thời gian.]

Rất nhanh, cô đã trả lời anh.

[Cần mà, cần mà, nhất định phải ăn chung một bữa cơm. Anh dành chút thời gian buổi tối đi ăn với tôi thôi, không làm lỡ công việc của anh đâu!"]

Hình Mộ Bạch nheo mắt lại, thấy chỉ đạo viên đang đi về phía mình, anh không trả lời tin nhắn nữa mà đút điện thoại vào túi.

Ngụy Giai Địch đi tới bên cạnh anh, cười tỏ vẻ đồng tình, lại có chút hả hê: "Vừa nãy cấp trên gọi điện kêu cậu qua đó đấy, đội trưởng Hình, sợ là cậu gặp phiền phức rồi, chậc chậc… mới quay lại chưa được bao lâu nữa."

Mặt Hình Mộ Bạch không đổi sắc nhìn anh ấy, Ngụy Giai Địch vui vẻ cười khà khà: "Chuyện công thì tôi không nói. Nhưng cậu có thể đừng để mọi người lo lắng về chuyện tình cảm của cậu không?"

Hình Mộ Bạch hừ một tiếng, cười nhạt: "Ai mượn cậu lo?"

Ngụy Giai Địch cười: "Sao lại không lo được? Người anh em à, cậu độc thân 31 năm rồi mà vẫn không vội sao? Sau ngần ấy năm mà cậu vẫn bình tĩnh được như này hả? Tôi bội phục cậu thật đấy!"

"Lo chuyện bao đồng." Nói xong, anh cất bước rời đi, đi được một đoạn thì quay đầu lại, hất cằm với chỉ đạo viên: "Cậu quan sát họ kỹ vào, không được lơ là đâu đấy."

Ngụy Giai Dịch bất mãn đáp lời: "Tôi lơ là lúc nào chứ? Đấy gọi là sống điều độ, nghỉ ngơi tốt thì huấn luyện mới hiệu quả được."

"Có cái rắm í! Lúc hỏa hoạn có thời gian cho họ nghỉ ngơi dưỡng sức không" Hình Mộ Bạch phản bác, trước khi quay người đi anh nói: "Hai tháng nữa ông đây mới 31 tuổi. Đồ ngốc, uổng công quen biết cậu nhiều năm như vậy."

Ngụy Giai Địch phía sau bật cười, không nói gì.

Đa số mấy người độc thân rất hay để ý chuyện tuổi tác, vậy mà vẫn không chịu tìm người yêu đi!

Thay đồ xong, Hình Mộ Bạch lái xe đến chi đội. Đứng ngoài cửa phòng, anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó gõ cửa, lớn tiếng hô báo cáo.

Một giọng nam trầm vang lên từ bên trong, chỉ hai chữ rất đơn giản: "Vào đi!"

Hình Mộ Bạch mở cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại, anh bước đến trước mặt chi đội trưởng Hứa Kiến Quốc, đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội.

Hứa Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn anh, ông để hồ sơ trên tay xuống, bảo anh ngồi.

Hình Mộ Bạch kéo ghế ra, ngồi ngay ngắn.

"Có biết tại sao chú gọi cháu đến đây không?"

Hình Mộ Bạch nhìn Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc cũng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Người đàn ông đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần rất tốt, nét mặt hồng hào, trên người toàn là khí chất quân nhân, nhất là cặp mắt đen nháy kia, lấp lánh có hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!