Lúc tìm thấy Hình Mộ Bạch, cả người anh bị bao phủ bởi sỏi đá và gạch đen, bên dưới anh còn có một công nhân đã bất tỉnh.
Lính cứu hỏa vội lấy cáng cứu thương khiêng hai người ra ngoài, "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Trong lòng Lâm Sơ Thanh rất trống rỗng, cô muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được, cảm giác này khiến cô vô cùng bất an. Đột nhiên có tiếng kêu vội vã khiến cô tỉnh táo lại, sau khi nhìn rõ người được đưa đến, trái tim của Lâm Sơ Thanh bỗng rơi thẳng xuống vực sâu.
Một trong hai người bị thương được đưa đến chỗ cô, trùng hợp là Hình Mộ Bạch.
Trên gương mặt lem nhem của người đàn ông dính đầy máu, gần như không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô vừa liếc một cái đã biết đó là Hình Mộ Bạch.
Lâm Sơ Thanh và y tá nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho Hình Mộ Bạch, sau đó đẩy anh lên xe cấp cứu.
Sau khi tới bệnh viện, Trương Dạng thành thạo đeo thiết bị cho Hình Mộ Bạch, Lâm Sơ Thanh bình tĩnh nói: "Trương Dạng, khử rung tim 200J!"
Trương Dạng điều chỉnh máy khử rung tim, đưa cho Lâm Sơ Thanh, Lâm Sơ Thanh nhanh chóng cấp cứu cho Hình Mộ Bạch, nhưng hoàn toàn vô dụng, máy đo nhịp tim vẫn kêu bíp bíp như cũ.
Cô bắt đầu chuyển sang ép tim cho anh, một lần lại một lần, không ngừng nghỉ.
"Hình Mộ Bạch… cố lên…"
Trên người Lâm Sơ Thanh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trượt xuống bên mặt cô, rơi trên người anh, giờ khắc này, tuy trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng cơ thể không hề run rẩy, Lâm Sơ Thanh dùng hết lực của mình, bình tĩnh cấp cứu cho anh.
Đường sóng trên màn hình ECG bỗng biến thành một đường thẳng tắp.
"Tim ngừng đập rồi!" Một y tá ở bên cạnh nói.
Dường như Lâm Sơ Thanh không nghe thấy, vẫn tiếp tục ép tim cho Hình Mộ Bạch, "Hình Mộ Bạch, anh gắng lên cho em, có nghe thấy không hả?"
"Không phải anh nói…" Hốc mắt Lâm Sơ Thanh chứa đầy nước, cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, "… Không phải anh nói vì em nên anh mới tham sống sợ chết sao? Vậy anh phải sống cho em!"
"Chính anh đã nói muốn cùng em sống hết quãng đời này kia mà, anh không nhớ sao? Chẳng lẽ anh định nuốt lời ư?"
Nước mắt cô lã chã, rơi xuống khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào nói: "Hình Mộ Bạch, làm quân nhân không thể nói mà không làm được… anh nói sẽ nuôi em cả đời này mà, anh đã nói anh sẽ luôn ở bên em, luôn là chỗ dựa của em mà, Hình Mộ Bạch!"
Trương Dạng đứng bên cạnh cũng khóc theo Lâm Sơ Thanh, đến cả đôi mắt Tô Nam cũng phiếm hồng, Lâm Sơ Thanh dường như sắp sụp đổ, "Em không hối hận, em chưa từng hối hận, Hình Mộ Bạch, em chưa từng hối hận vì gặp lại anh… xin anh, đừng bỏ em lại…"
Hôm sinh nhật mình, Lâm Sơ Thanh bất ngờ biết được thân thế của bản thân, lúc ấy cô ở trong lòng anh, vừa khóc vừa nói nếu năm ngoái không gặp lại anh, cô sẽ không bao giờ biết được chuyện này, cô còn nói cô thà không bao giờ biết chuyện này, thà cứ canh cánh trong lòng chuyện năm đó cả đời.
Anh hỏi cô: "Em hối hận ư?"
Không.
Từ trước đến nay em chưa từng hối hận.
Khi đó cô rất khó chịu, bị những chuyện đó tra tấn đến nỗi mắc bệnh trầm cảm, nhưng cô luôn cho rằng, được gặp lại anh là điều tuyệt vời nhất đối với cô.
Bỗng nhiên, đường thẳng trên màn hình ECG lại uốn lượn thành những ngọn sóng.
Trương Dạng mừng rõ nói, "Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm! Còn sống… anh ấy vẫn còn sống!"
Cả người Lâm Sơ Thanh không còn chút sức lực nào, giây phút nhịp tim của Hình Mộ Bạch đập lại, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, cô lấy tay che mặt lại, khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng trào ra ngoài.
____
Hình Mộ Bạch mơ một giấc rất dài.
Từ lần đầu tiên anh gặp cô trong đám cháy, thấy cô khóc lóc thảm thiết, tuyệt vọng, cầm lấy ngón tay anh, cầu xin anh cứu ba mẹ cô, sau này gặp lại, cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành, nhưng thường xuyên trêu chọc anh, khiến anh nổi giận nhưng lại không thể làm gì cô.
"Em muốn vào ngành y, sau này em sẽ trở thành bác sĩ!" Anh vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu của cô khi nói câu này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!