Chương 50: (Vô Đề)

Lâm Sơ Thanh trải qua mùa hè ở quê nội của Hình Mộ Bạch.

Sau ba tháng thư giãn, cộng thêm việc Lâm Sơ Thanh tích cực điều trị, luôn cố gắng giữ cho mình sự lạc quan, thì đến giữa tháng 8, chẩn đoán mới nhất của Lâm Vũ Nhu là Lâm Sơ Thanh không có triệu chứng gì nữa.

Cô đã thoát khỏi chứng trầm cảm nhẹ.

Nói cách khác, cô đã có thể quay lại thành phố Thẩm, quay lại làm bác sĩ Lâm lạc quan, sáng sủa của khoa cấp cứu.

Hình Mộ Bạch lái xe tới đón mọi người, anh dừng xe ngoài đường lớn, đi bộ vào trong thì thấy một cô gái mặc váy trắng ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía anh, đang đút cho tiểu Bạch ăn gì đó.

Lần trước, lúc hai người đi dạo trong thôn, con chó này đã dọa cô sợ đến nỗi nhảy lên lưng anh.

"Tiểu Bạch, em ăn nhiều vào, lát nữa chị phải đi rồi, có thể sẽ không bao giờ đút cho em ăn được nữa."

Hình Mộ Bạch nghe cô xưng hô với nó như vậy, khóe miệng anh khẽ giật giật.

Tiểu Bạch cúi đầu vui vẻ nhai thức ăn, quẫy đuôi không ngừng.

Tay Lâm Sơ Thanh nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, em sẽ nhớ chị lắm đúng không?"

Hình Mộ Bạch: "…" Anh không nghe nổi nữa.

Anh đi tới, tiểu Bạch thấy anh trước, nó ngẩng đầu sủa ăng ẳng, Lâm Sơ Thanh cảm nhận được có người đứng phía sau, che mất ánh sáng xung quanh cô, cô vừa quay đầu lại đã bị anh kéo lên, sau đó ngã vào lòng anh.

Hình Mộ Bạch khẽ nhíu mày, nói: "Em có thể đừng gọi nó như vậy không?"

Lâm Sơ Thanh cười, "Nó là một bé cún màu trắng mà, gọi là tiểu Bạch có gì sai đâu chứ?"

Anh trừng mắt, "Em thử nói nữa xem?"

Lâm Sơ Thanh bĩu môi, sau đó cười rộ lên, cô chớp chớp mắt, không sợ chết trêu anh: "Tiểu Bạch?"

Hình Mộ Bạch đưa tay nhéo má cô, "Lại ngứa đòn rồi!"

Cô đẩy tay anh ra, trốn trong lòng anh cười, gương mặt tươi tắn, rạng rỡ.

____

Quay về thành phố Thẩm, Lâm Sơ Thanh dọn dẹp nhà cửa trước, sau đó đi tắm, thay một chiếc sơ mi ngắn tay bằng vải voan và một chiếc váy đen mỏng.

Tối nay ăn cơm ở ngoài, không chỉ có người nhà họ Hình, còn có người nhà họ Hứa nữa, chiều nay, lúc quay về thành phố Thẩm, Bạch Thụy Đình cũng đi cùng mọi người, vì vậy, có thể coi đây là một bữa tiệc lớn.

Mấy tháng nay, Lâm Sơ Thanh đã nghĩ thông rồi, cô đã chấp nhận tất cả mọi chuyện.

Thật ra, đối với nhà họ Hứa, sự xuất hiện đột ngột của Lâm Sơ Thanh khiến họ vừa vui vừa sợ. Ông Hứa có hai đứa con trai, con trai lớn – Hứa Kiến Quân còn chưa kết hôn đã hy sinh anh dũng, con trai thứ hai – Hứa Kiến Quốc, tuy đã kết hôn, có một cuộc sống an ổn, nhưng vì sức khỏe của Tôn Thục Dung không tốt nên không sinh được con.

Vậy nên, Lâm Sơ Thanh chính là đứa cháu duy nhất của nhà họ Hứa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thanh gặp ông ngoại của Hình Mộ Bạch và ông bà nội ruột của cô.

Lúc Lâm Sơ Thanh khoác tay Hình Mộ Bạch đi vào phòng, tất cả đều ngoái lại nhìn, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ hai người họ, ngay cả Hình Tín Hàm đang đi quay phim cũng trở về.

Lâm Sơ Thanh lễ phép chào mọi người, lần này, lúc chào Hứa Kiến Quốc, thay vì gọi chú Hứa, cô chỉ gọi chú, bình thường gọi Tôn Thục Dung là dì, bây giờ đổi thành thím, đến lượt ông bà Hứa, cô ngoan ngoãn gọi ông nội, bà nội, ông Hình thì gọi ông ngoại theo Hình Mộ Bạch, còn Bạch Thụy Đình thì không phải nói rồi, Lâm Sơ Thanh đã quen gọi là ông nội.

Thật ra mấy tháng qua, Bạch Thụy Đình đã khuyên nhủ cô rất nhiều.

Hai ông bà Hứa nhìn thấy Lâm Sơ Thanh thì cười toe toét, trong khoảng thời gian này, hai người họ cũng biết tình hình của Lâm Sơ Thanh, nhưng không dám đến gặp cô, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, vì vậy, chỉ có thể nhờ Bạch Thụy Đình và Hình Hàm Quân khuyên bảo cô nhiều hơn, đừng để cô đi vào ngõ cụt.

Thậm chí, ông bà Hứa còn nói với Bạch Thụy Đình: "Chỉ cần con bé tốt lên, thì dù nó không chấp nhận nhà họ Hứa cũng không sao, chỉ cần con bé vui là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!