Sau khi Lâm Sơ Thanh dứt lời, cả hai người cùng im lặng. Cô trả điện thoại của anh về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong xe chìm vào yên tĩnh, mưa bên ngoài dần nhỏ lại.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Lâm Sơ Thanh đột nhiên nói: "Sau khi lên đại học, tôi từng quay về Lâm Dương tìm anh, nhưng họ nói anh bị điều đi rồi."
Hình Mộ Bạch quay đầu nhìn cô, đáy mắt không giấu được vẻ bất ngờ, rõ ràng không nghĩ đến việc cô sẽ quay về tìm mình. Nhưng anh nhanh chóng che giấu cảm xúc ấy đi.
Lâm Sơ Thanh đưa lưng về phía anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chờ một lát vẫn không thấy cô xoay người lại, anh rời mắt đi, tiếp tục chú ý đường, mặt không đổi sắc đáp: "Ừm, tổ chức sắp xếp."
Lâm Sơ Thanh quay người lại hỏi: "Bây giờ thì sao? Liệu anh có rời khỏi thành phố Thẩm không?"
Anh suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ là không, cũng chưa chắc được, cụ thể phải xem tổ chức sắp xếp thế nào nữa."
Nghe vậy, Lâm Sơ Thanh bĩu môi không nói gì nữa.
…
Hình Mộ Bạch đưa Lâm Sơ Thanh đến trước cổng bệnh viện rồi quay về tiểu đội. Lúc đang đi bộ về kí túc xá thì điện thoại trong túi rung lên.
Là một tin nhắn, đến từ: Lâm Sơ Thanh.
Hình Mộ Bạch vô thức nhướng mày, lá gan của cô cũng càng ngày càng lớn, không tính việc nói dối anh hết pin thì thôi, còn tranh thủ đổi lại tên nữa.
[Hình Mộ Bạch, tổ chức hỏi anh có bạn gái chưa?]
Hình Mộ Bạch: "…" Cô gái này, còn tự xưng là tổ chức nữa.
[Có rồi. Với lại, cô không phải tổ chức, đừng tự xưng lung tung.]
Gửi xong anh lại đi tiếp, nhưng chưa được mấy bước, điện thoại trong tay lại rung lên. Lần này không phải tin nhắn mà là cuộc gọi.
Lâm Sơ Thanh gọi thẳng cho anh luôn.
Hình Mộ Bạch dừng chân, nhìn chằm chằm màn hình lóe sáng vài giây mới bấm nhận cuộc gọi.
"Hình Mộ Bạch. Anh có bạn gái rồi sao?"
Hình Mộ Bạch nhìn sân huấn luyện, mặt không đổi sắc nhàn nhạt ừ một tiếng, ai ngờ giây tiếp theo cô gái đầu bên kia cười khanh khách, trêu anh: "Bạn gái của anh tên là "phòng cháy" đúng không?"
Hình Mộ Bạch: "…"
"Cô rảnh lắm à?" Anh trầm giọng hỏi.
"Ừm, hiện tại là vậy." Lúc này Lâm Sơ Thanh đang ngồi trên ghế xoay trong văn phòng của Dương Khải Hoa.
Hình Mộ Bạch cười lạnh một tiếng: "Tôi không rảnh nói chuyện với cô, cúp máy đây."
"Chờ chút!" Lâm Sơ Thanh vội lên tiếng ngăn cản, vốn dĩ Hình Mộ Bạch muốn cúp máy rồi nhưng không biết vì sao lại ngừng lại, anh híp híp mắt, hơi cúi đầu xuống, chờ cô nói tiếp.
Mưa vừa tạnh không lâu, lúc này từng trận gió đêm thổi tới, dù là mùa hè vẫn lạnh căm căm.
Tuy rằng chỉ mặc áo cộc tay, nhưng anh không cảm thấy lạnh, chỉ nghe thấy ý cười nhàn nhạt hòa vào làn gió đêm rót vào tai anh.
"Tôi nói này đội trưởng Hình, anh nói dối cũng đừng qua loa lấy lệ như vậy chứ. Chẳng lẽ anh quên mất đội viên của anh vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện của tôi à? Tôi mới hỏi anh ta rồi, anh ta nói những năm qua, anh dồn hết tâm huyết vào việc dập lửa cứu người, chưa từng yêu đương."
Hình Mộ Bạch hừ nhẹ, không hề bối rối vì bị lật tẩy. Anh cười như không cười, nói: "Không nhận ra cô nhiều chuyện như vậy đấy!"
Lâm Sơ Thanh hết sức bất mãn vì hai từ "hóng hớt" của anh: "Chỉ hóng hớt chuyện của anh thì không gọi là nhiều chuyện, mà là quan tâm!"
Hình Mộ Bạch khinh thường cười khẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!