Lúc Hình Mộ Bạch chạy tới bệnh viện thì trời đã sáng rồi, các đội viên khác đã bị Tiêu Dương đưa về đội, ngoài cấp cứu bên ngoài chỉ có Tiêu Dương, Vu Viện, và cô bé Y Y.
"Đội trưởng!" Tiêu Dương nhìn thấy Hình Mộ Bạch thì nhỏ giọng gọi anh.
Hai mắt Ngụy Y đẫm lệ, chạy tới ôm đùi Hình Mộ Bạch: "Chú ơi, sao mãi mà ba cháu vẫn chưa ra vậy? Có phải ba cháu sắp không xong rồi không hu hu hu…"
Thoạt nhìn Vu Viện trông rất bình tĩnh, cô ấy khẽ quát Ngụy Y: "Y Y, con không được nói lung tung! Ba con nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao."
Hinh Mộ Bạch bế Ngụy Y lên, đi đến trước mặt Vu Viện, nói xin lỗi với cô ấy.
Nếu anh không xin nghỉ để ra ngoài, giao hết trung đội cho một mình Ngụy Giai Địch thì Ngụy Giai Địch sẽ không bị thương.
Vu Viện lắc đầu, "Anh Bạch, anh đừng nói vậy, bình thường anh lo cho Giai Địch như nào anh ấy đều nói cho em biết hết."
Hình Mộ Bạch hiểu Vu Viện muốn nói gì.
Lúc anh ở trung đội, mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, nếu không phải việc rất hệ trọng, Hình Mộ Bạch sẽ sắp xếp Ngụy Giai Địch ở ngoài làm tổng chỉ huy.
Thật ra anh làm vậy là có nguyên nhân, không đơn giản là vì mỗi lần hành động cần có một người chỉ huy, mà vì Ngụy Giai Địch đã có vợ con, anh ấy là một người đàn ông của gia đình.
Cho nên những chuyện Hình Mộ Bạch có thể làm, anh sẽ không để Ngụy Giai Địch mạo hiểm.
"Chú dì đâu rồi? Họ đã biết chưa?"
Vu Viện gật đầu: "Chuyện lớn như vậy, em không dám giấu. Họ đang trên đường tới rồi, chắc một lát nữa sẽ đến thành phố Thẩm."
Hình Mộ Bạch im lặng một lát, nói với Tiêu Dương: "Lúc đó, cậu đến nhà ga đón ba mẹ chỉ đạo viên đi, đưa họ đến bệnh viện an toàn."
"Vâng, đội trưởng."
"Được rồi." Hình Mộ Bạch điềm tĩnh nói: "Cậu về đội trông chừng đám nhóc kia đi, khi nào họ đến tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"Rõ."
____
Gần 7 giờ sáng, Ngụy Giai Địch được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, phẫu thuật thành công, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới được.
Vu Viện nghe bác sĩ nói xong, cả người căng thẳng mới thả lỏng, cô ấy như mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn suýt ngã, may là Hình Mộ Bạch đỡ cô.
Đến phòng bệnh, Ngụy Y lập tức nằm xuống bên cạnh Ngụy Giai Địch đang được gây mê, giương mắt chờ anh tỉnh lại, trong thời gian Ngụy Giai Địch hôn mê, cô bé đã nói với Hình Mộ Bạch và Vu Viện không dưới một lần: Chờ ba cô bé tỉnh lại, cô bé muốn được ba ôm, tựa vào vai ba, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba…
Mỗi lần Vu Viện nghe cô bé nói vậy, hai mắt cô liền nóng lên, không kìm nổi nước mắt, có vài lần Hình Mộ Bạch còn thấy cô ấy xoay người, lén lút lau nước mắt.
Lúc Tiêu Dương đưa ba mẹ Ngụy Giai Địch đến bệnh viện, Ngụy Giai Địch vẫn đang hôn mê, sau khi nghe Hình Mộ Bạch thuật lại lời bác sĩ nói, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thán cứu được là tốt rồi.
Hình Mộ Bạch giải quyết xong mọi chuyện mới quay về trung đội.
Anh không tham gia vụ hỏa hoạn lần này, nhưng làm đội trưởng, anh phải có trách nhiệm viết báo cáo gửi cho cấp trên.
Buổi chiều, Hình Mộ Bạch lại đến bệnh viện, Ngụy Giai Địch đã tỉnh, đang nằm trên giường chơi với con gái, lần này cô bé rất ngoan, chuyện gì cũng nghe Ngụy Giai Địch, lúc Ngụy Giai Địch giả vờ đau, cô bé còn cúi xuống hôn lên mặt anh một cái để động viên.
Hình Mộ Bạch cười: "Chậc, xem ra cậu chẳng làm sao cả, còn nằm ở đây lừa gạt một cô bé."
Ngụy Giai Địch vui vẻ cười khà khà, nói Y Y rất ngoan.
Hình Mộ Bạch bế Ngụy Y lên, kéo ghế ra ngồi xuống, để cô bé ngồi lên đùi mình, nói: "Nếu lát nữa ba con mà kêu đau thì con đừng hôn cậu ấy nữa, cậu ấy lừa con đó, con xem cậu ấy cười tươi chưa kìa, có thấy đau gì đâu."
Ngụy Y cái hiểu cái không gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!