Buổi tối, lúc Hình Mộ Bạch về nhà, Lâm Sơ Thanh đã nấu xong cả bàn thức ăn, anh hơi nhướng mày, "Sao em nấu nhiều thế?"
Lâm Sơ Thanh cười, "Đội trưởng, anh phải ăn hết đấy, đừng để lãng phí."
Hình Mộ Bạch hừ nhẹ, cười, "Biết ngay em sẽ nói vậy mà."
Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Sơ Thanh đột nhiên gọi tên anh: "Hình Mộ Bạch."
"Hả?" Anh gắp đồ ăn để vào trong bát cô trước.
"Em thất nghiệp rồi."
Hình Mộ Bạch ngước mắt lên nhìn cô, Lâm Sơ Thanh vẫn như cũ cười, vui vẻ nói giỡn với anh: "Sau này phải nhờ anh nuôi em rồi."
Anh dịu dàng nói: "Được, anh nuôi em cả đời luôn."
"Có chuyện em muốn nói với anh."
"Chuyện gì thế?"
"Anh chờ chút." Cô đứng dậy, đi đến chỗ huyền quan, lấy một tờ giấy trong túi xách ra, đi đến trước mặt anh, đưa cho anh xem.
Hình Mộ Bạch hạ đũa xuống, mở tờ giấy ra, vài giây sau, anh lại ngẩng lên nhìn cô.
Lâm Sơ Thanh khẽ mỉm cười, "Ở mức nhẹ thôi, em đã hỏi bác sĩ ở bệnh viện rồi, chỉ cần điều chỉnh tốt thì sẽ không sao."
"Vì vậy, em đã nói với viện trưởng rồi, trong khoảng thời gian này em đã nghỉ phép, không đi làm nữa, trạng thái của em hiện giờ không thể ở lại khoa cấp cứu được."
Hình Mộ Bạch đứng lên, ôm cô vào lòng, v**t v* mái tóc cô, nhỏ giọng nói: "Em làm đúng lắm."
Lâm Sơ Thanh đưa tay lên ôm eo anh, cười nói: "Cho nên, đội trưởng à, thời gian tới đây, em phải sống dựa vào anh rồi."
"Ừm."
____
Buổi tối, lúc hai người nằm trên giường ôm nhau, Hình Mộ Bạch hỏi cô sắp tới có kế hoạch gì chưa, Lâm Sơ Thanh nói: "Chỉ ở nhà thôi, mỗi ngày ở nhà nấu cơm chờ anh về."
Hình Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cảm thấy cô cứ ở nhà một mình như vậy cũng không tốt, anh lắc đầu, nói: "Em nên ra ngoài nhiều cho khuây khỏa."
Lâm Sơ Thanh thở dài, "Đi đâu bây giờ, anh ở đây, em cũng muốn ở đây."
Anh trở mình, gối đầu lên khuỷu tay, "Anh không yên tâm để em một mình."
Lâm Sơ Thanh nằm thẳng trên giường, nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô mỉm cười, "Không sao đâu mà, anh đừng lo lắng."
Cô vòng tay ôm cổ anh, "Em đã nghĩ kỹ rồi, sau này, cứ đến cuối tuần, em sẽ nhờ Vũ Nhu tư vấn tâm lý cho em, tích cực tiếp nhận điều trị, chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại."
"Đến nhà anh ở đi, có thể bầu bạn với mẹ anh."
Lâm Sơ Thanh suy nghĩ một lát, gật đầu.
Buổi sáng hôm sau, Hình Mộ Bạch giúp Lâm Sơ Thanh thu dọn một ít quần áo rồi đưa cô về nhà, Hình Hàm Quân nghe Hình Mộ Bạch nói Lâm Sơ Thanh qua đây làm bạn với mình, trong lòng bà cũng biết là do sự việc xảy ra trước đó, nên vui vẻ đồng ý, còn nói cuối cùng lần này bà không phải ở nhà một mình nữa rồi.
Về chuyện Lâm Sơ Thanh là con gái của Hứa Kiến Quân, Hình Hàm Quân cũng rất kinh ngạc, nhưng sự thật chính là sự thật, dù không tin thì cũng không thể thay đổi được gì.
Vì Hình Mộ Bạch còn phải về đội, sau khi giao Lâm Sơ Thanh cho mẹ xong, anh lập tức đi đến đội cứu hỏa, Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân ở nhà dọn dẹp phòng, hai người bận bịu từ buổi sáng đến trưa, mãi đến trước giờ cơm mới sắp xếp ổn thỏa, ăn cơm xong, Hình Hàm Quân lại bảo Lâm Sơ Thanh đi tham quan phòng Hình Mộ Bạch, còn bà vào phòng bếp cắt trái cây.
Lúc Hình Hàm Quân lên lầu, vừa đi đến cửa phòng Hình Mộ Bạch thì thấy Lâm Sơ Thanh đang đờ người ra, khác xa với vẻ mặt tươi cười của cô trước mặt mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!