Dường như năng lực tự chữa lành của Lâm Sơ Thanh rất tốt, hoặc là cô đã che giấu quá kỹ, không để người khác phát hiện ra.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trông cô có vẻ đã tiêu hóa tất cả sự thật.
Cô vẫn đi làm ở khoa cấp cứu như thường lệ, hôm nay, lúc ăn trưa, Lâm Sơ Thanh nhận được một cuộc điện thoại xong thì vội vàng ra khỏi văn phòng, Tô Nam ở phía sau gọi cô đi ăn cùng nhưng Lâm Sơ Thanh không quay đầu lại: "Mình có chút việc, cậu tìm người khác ăn chung đi nha."
Buổi sáng, sau khi đến bệnh viện, cô đã nhắn tin cho Lý Hi Trạch, hỏi anh ta có thời gian ra ngoài gặp mặt không.
Vừa rồi Lý Hi Trạch gọi điện thoại cho cô, nói anh ta đang ở gần bệnh viện.
Lâm Sơ Thanh tranh thủ giờ nghỉ trưa đi ra ngoài gặp anh ta, hỏi anh ta một số chuyện.
Lúc Lâm Sơ Thanh đến, Lý Hi Trạch đang ngồi chờ cô, cô không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói mục đích mình đến, Lý Hi Trạch nghe cô nói xong thì sững sờ.
Lâm Sơ Thanh ôm một tia hy vọng hỏi anh ta: "Lý Hy Trạch, cậu nhớ kỹ lại xem, đêm hôm đó, cậu có nghe thấy tiếng động nào khác thường không, hay là có nghe thấy ba mẹ tôi cãi nhau không?"
Lý Hi Trạch im lặng vài giây, lắc đầu, ánh mắt hơi lóe lên, "Lúc ấy tôi không có nhà."
Ánh sáng trong mắt Lâm Sơ Thanh mờ đi, cô nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"
Lý Hi Trạch khuyên giải, an ủi cô: "Lâm Sơ Thanh, mười năm rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, cậu đừng suy nghĩ mấy việc đó nữa."
Cô cười khổ, "Tôi cũng không muốn suy nghĩ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ không suy nghĩ."
"Bây giờ tôi rất muốn biết, rốt cuộc có phải đêm đó ba mẹ tôi cãi nhau hay không, có phải ba tôi, ông ấy… có phải ông ấy nhìn thấy tờ giấy chứng nhận hiến máu đó nên mới uống rượu đến nỗi say bí tỉ mà gây ra hỏa hoạn hay không."
Sau khi Lý Hi Trạch ngồi đối diện nghe cô nói xong, tay anh ta không tự chủ được run lên, chất lỏng trong ly tràn ra ngoài, làm bẩn quần áo của anh ta.
Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lý Hi Trạch, anh ta hơi luống cuống, cố tỏ ra bình tĩnh lau vệt nước trên áo, nhưng vẫn không thoát được sự nhạy cảm của Lâm Sơ Thanh.
"Có phải cậu biết chuyện gì không?" Lâm Sơ Thanh nhìn anh ta chằm chằm, tuy là một câu hỏi, nhưng lại rất chắc chắn, "Cậu biết chuyện gì có thể nói cho tôi biết không?"
"Chuyện này đối với tôi thật sự rất quan trọng."
"Lý Hi Trạch…"
Cuối cùng, lúc Lâm Sơ Thanh sắp khóc, Lý Hi Trạch không còn cách nào nữa, anh ta mím môi, nắm chặt tay lại.
"Tôi có một đoạn ghi âm. Lúc đó, ba mẹ tôi trực đêm nên không có nhà, tôi đang ở trong phòng chuẩn bị ghi âm thì một người bạn thân của tôi xảy ra chuyện, gọi tôi ra giúp, có lẽ lúc đó vội qua nên tôi đụng vào nút ghi, sau khi cảnh sát thẩm vấn xong, về đến nhà rồi tôi mới biết."
"Nhưng mà cách một bức tường, không thể ghi rõ lắm, nhưng nếu nghe kỹ… thì có lẽ vẫn biết được họ cãi nhau chuyện gì."
Khi đó, phòng Lí Hi Trạch chỉ cách phòng ba mẹ cô một bức tường.
Nước mắt Lâm Sơ Thanh tràn đầy khóe mắt, "Đoạn ghi âm đấy ở đâu?"
"Ở nhà tôi."
____
Lâm Sơ Thanh lập tức đi theo Lý Hi Trạch đến nhà anh ta để lấy đoạn ghi âm anh ta đã cất giấu nhiều năm, Lý Hi Trạch lại giải thích lần nữa: "Lúc tôi về đến nhà, nhà cậu đã được dập lửa, cảnh sát đang tìm hiểu tình hình, mà lúc đó tôi cũng thật sự không biết đến đoạn ghi âm này, hơn nữa cũng không ở nhà, vì vậy tôi ăn ngay nói thật rằng bản thân không biết gì."
"Trở về nhà rồi, tôi mới bất ngờ phát hiện ra, tôi…" Anh ta thở dài, "Tôi cảm thấy lúc đó cậu đang chịu một cú sốc lớn, hơn nữa chú dì đều đã qua đời, chỉ cần tôi không nói thì sẽ không ai biết, cho nên lúc chuyển nhà, tôi mới không nói cho cậu biết về đoạn ghi âm này, để cậu không đau khổ thêm, nhưng mà bây giờ… dường như cậu đã biết hết rồi."
Thật ra những năm gần đây, chuyện này đối với Lý Hi Trạch thật sự là một chướng ngại vật, rất nhiều lần anh ta tự hỏi lừa cô là đúng hay sai, cô có quyền biết sự thật, nhưng, cô vừa chịu cú sốc mất đi ba mẹ, giờ lại để cô biết rốt cuộc vì sao ba mẹ mình qua đời thì đúng là quá tàn nhẫn với cô.
Vì vậy, Lý Hi Trạch lựa chọn che giấu, anh ta sợ cô biết sẽ hoàn toàn sụp đổ, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Sơ Thanh không mở ra nghe luôn, sau khi nhận được bút ghi âm, cô lập tức quay về bệnh viện, đi vào phòng nghỉ của mình, đóng chặt cửa lại rồi mới ngồi xuống mép giường mở ra nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!