Những ngày tháng yên bình này kéo dài đến đầu tháng năm.
Ngày mùng 2 tháng 5 là sinh nhật Lâm Sơ Thanh, sáng hôm đó, Hình Mộ Bạch đưa Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện trước rồi mới đến đội cứu hỏa, buổi sáng, anh có việc phải đến chi đội một chuyến, sau khi nói chuyện với Hứa Kiến Quốc xong, lúc anh chuẩn bị rời đi, Hứa Kiến Quốc đột nhiên gọi anh lại.
"Đêm nay cháu đưa tiểu Thanh tới nhà chú đi, chú sẽ bảo dì Tôn gọi mẹ cháu tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Hình Mộ Bạch không hiểu, cười, "Sao đột nhiên chú lại muốn tụ họp ăn cơm thế?"
Hứa Kiến Quốc thở dài, nói: "Chú vốn định gọi hai đứa đến nhà ăn cơm từ lâu rồi, nhưng cứ trì hoãn mãi, hôm nay đúng lúc là sinh nhật của cô nhóc kia, bây giờ lão Dương mất rồi, cô nhóc đó cũng không còn ba mẹ, mọi người cùng nhau tụ họp một chút, tránh để cô nhóc suy nghĩ lung tung."
Hình Mộ Bạch nhướng mày, trêu ghẹo: "Không phải chú cố tình quấy rầy thế giới hai người của chúng cháu đấy chứ?"
Hứa Kiến Quốc cười, mắng anh một câu, lại nói: "Ăn một bữa cơm thôi mà, mất bao nhiêu thời gian của hai đứa đâu? Cơm nước xong xuôi, mấy đứa thích làm gì thì làm."
Hình Mộ Bạch cúi đầu, cười, "Được ạ, để cháu nói với cô ấy, tối nay chúng cháu sẽ qua."
"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây."
Hứa Kiến Quốc phất tay với anh, "Đi đi."
Hình Mộ Bạch chào ông theo nghi thức quân đội rồi rời đi, sau khi lên xe, anh gọi điện thoại cho Lâm Sơ Thanh, nói với cô chuyện này, nhưng không biết cô có nhớ hôm nay là sinh nhật mình không nữa.
Lúc này Lâm Sơ Thanh đang ăn cơm trưa, nghe xong thì thuận miệng trêu chọc anh: "Đội trưởng định làm chuyện gì à?"
Vốn dĩ Hình Mộ Bạch cũng định làm gì đó, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời: "Chú Hứa mời chúng ta qua đó ăn cơm thôi mà, có thể làm chuyện gì chứ?"
Lâm Sơ Thanh không nói nên lời, "Em biết rồi, tan làm gặp nhé."
"Ừm, chờ anh qua đón em."
____
Mặc dù Hứa Kiến Quốc có suy nghĩ của riêng mình, nhưng ông thật sự chỉ muốn mời hai người đến ăn một bữa cơm thôi, trong khoảng thời gian này, ông đã điều tra được thân phận của Lâm Sơ Thanh, khiến ông càng muốn từ từ đến gần với cô nhóc này.
Hứa Kiến Quốc cố ý bảo Tôn Thục Dung đặt bánh ngọt, vài người vui vẻ hòa thuận ăn chung bữa cơm, sau đó tổ chức sinh nhật cho Lâm Sơ Thanh. Ăn xong, Hứa Kiến Quốc rủ Hình Mộ Bạch vào phòng sách chơi cờ một lát, Hứa Kiến Quốc muốn đi vệ sinh nên bảo Hình Mộ Bạch vào phòng sách trước.
Lúc Hình Mộ Bạch bày bàn cờ, anh vô tình làm rơi túi hồ sơ trên bàn làm việc của Hứa Kiến Quốc, giấy tờ bên trong rơi hết ra ngoài, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, sau đó vô tình nhìn thấy nội dung trên đó khiến anh sửng sốt một lúc lâu.
Hứa Kiến Quốc vừa vào phòng sách thì thấy Hình Mộ Bạch đang đứng bên bàn làm việc của mình, trong tay nắm chặt tập hồ sơ, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Hình Mộ Bạch ngước mắt lên, cố gắng bình tĩnh hỏi Hứa Kiến Quốc: "Chú Hứa, rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?"
____
Lâm Sơ Thanh đang pha trà trong bếp, cô bưng hai cốc ra cho Tôn Thục Dung và Hình Hàm Quân trước, sau đó nói: "Con mang trà cho Mộ Bạch và chú Hứa ạ."
"Ừm, con đi đi."
"Con đi từ từ thôi, cẩn thận nóng đấy."
Lâm Sơ Thanh đáp "vâng ạ", sau đó bưng hai cốc lên lầu, lúc cô gần đến phòng sách, nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện cũng không để ý lắm, nhưng tiến thêm vài bước, nội dung cuộc trò chuyện khiến cô choáng váng.
"Bây giờ tiểu Thanh đang giữ chiếc vòng cổ mà năm đó chú tận mắt thấy anh trai chú dùng xác đạn làm ra, sau đó, anh trai chú đưa cho bạn gái anh ấy, chú chỉ biết bạn gái anh ấy họ Tần."
"Mộ Bạch, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy con bé có quan hệ huyết thống với chú, con bé là con cháu nhà họ Hứa, nhưng… chú thật sự không biết phải nói với con bé thế nào."
Choang —
Tiếng cốc vỡ vang lên, Hình Mộ Bạch giật mình, lập tức đứng dậy đi mở cửa phòng, thấy sắc mặt Lâm Sơ Thanh tái nhợt, ngây ngốc nhìn anh, trên tay cô dính đầy nước và lá trà, làn da trắng nõn bị nước trà nóng bắn vào, đỏ bừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!