Trái tim Lâm Sơ Thanh lỡ mất một nhịp, nếu cô thật sự làm rơi ở ngoài thì biết đi đâu tìm đây?
Hình Mộ Bạch kéo tay cô ngồi xuống sofa, dịu dàng nói: "Em đừng kích động, bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ xem hôm nay em đi những đâu, lần cuối cùng nhìn thấy sợi dây chuyền ở chỗ nào, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại."
Lâm Sơ Thanh cắn môi, cô nhìn chằm chằm vào góc bàn trà, nhíu mày lại, cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
Sau khi tan làm, lúc thay quần áo ở bệnh viện, sợi dây chuyền vẫn còn… vậy thì có nghĩa là cô làm rơi ở trung tâm thương mại.
Đột nhiên Lâm Sơ Thanh đứng lên đi lấy túi xách treo ở cửa, lấy ra một tờ giấy nhỏ, trên đó viết số điện thoại của người phụ nữ trung niên kia.
Hình Mộ Bạch đi theo cô, lúc nhìn thấy cái tên và dãy số đó, anh vô cùng ngạc nhiên, "Số điện thoại của dì Tôn?"
"Hả?" Lâm Sơ Thanh ngỡ ngàng, "Anh quen dì ấy à?"
Hình Mộ Bạch gật đầu, cầm lấy tờ giấy, nhìn số điện thoại thêm lần nữa, nói: "Vợ của chú Hứa, khá thân với mẹ anh. Sao em lại có số của dì ấy?"
Lâm Sơ Thanh vẫn còn hơi mơ màng, kể lại cho Hình Mộ Bạch chuyện ở trung tâm thương mại.
Lâm Sơ Thanh gọi điện cho Tôn Thục Dung, xác định được chiếc dây chuyền ở chỗ của bà, cô hỏi Tôn Thục Dung hiện giờ có rảnh không, cô muốn qua đó lấy, Tôn Thục Dung nói rảnh rồi đọc địa chỉ cho Lâm Sơ Thanh, sau đó cúp máy.
Gọi điện thoại xong, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Sơ Thanh rốt cuộc cũng rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, Hình Mộ Bạch đứng bên cạnh cười, búng nhẹ vào gáy cô: "Em mau đi thay đồ đi."
Lâm Sơ Thanh đáp vâng, mỉm cười chạy về phòng ngủ.
Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh cùng nhau đến nhà họ Hứa, Hình Mộ Bạch ấn chuông cửa, chắc là Tôn Thục Dung tưởng Lâm Sơ Thanh tới nên đích thân ra mở cửa, nhưng vừa mở cửa xong liền sửng sốt, "Mộ Bạch?"
Hình Mộ Bạch cười với Tôn Thục Dung: "Dì Tôn."
Sau đó nói: "Thật trùng hợp, cô gái hôm nay giúp dì ở trung tâm thương mại là bạn gái cháu, Lâm Sơ Thanh."
Lâm Sơ Thanh mỉm cười với Tôn Thục Dung: "Cháu chào dì ạ."
Hứa Kiến Quốc ở phía sau nghe thấy cuộc đối thoại của họ cũng kinh ngạc, ông nói: "Người giúp Thục Dung lúc chiều là tiểu Thanh ư?"
Lâm Sơ Thanh cười với ông, "Đấy là chuyện cháu nên làm ạ."
Hứa Kiến Quốc và Tôn Thục Dung liếc nhìn nhau, im lặng một lát, hai người nhanh chóng để Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh vào nhà.
Tuy Tôn Thục Dung biết bạn gái của Hình Mộ Bạch tên là Lâm Sơ Thanh, nhưng bà chưa gặp Lâm Sơ Thanh bao giờ, lúc chiều Lâm Sơ Thanh cũng không nói tên mình cho bà biết, nên mới dẫn đến tình huống này.
Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh ngồi xuống ghế sofa, Tôn Thục Dung mỉm cười dịu dàng với hai người: "Hai đứa ngồi một lát đi, dì lên lầu lấy dây chuyền cho tiểu Thanh."
Lâm Sơ Thanh khẽ gật đầu, cười: "Con cảm ơn dì ạ."
Hứa Kiến Quốc rót mấy cốc nước, giả vờ thuận miệng hỏi, "Sợi dây chuyền đó là ba mẹ cháu cho à? Hôm nay lúc về nhà, Thục Dung đã đưa cho chú xem, thấy có vẻ lâu đời."
Lâm Sơ Thanh gật đầu: "Mẹ cháu cho cháu ạ."
Lông mày Hứa Kiến Quốc khẽ giật giật.
Tôn Thục Dung lấy vòng cổ đưa cho Lâm Sơ Thanh, Lâm Sơ Thanh nói cảm ơn với bà, sau đó vẻ mặt căng thẳng mới dần dịu xuống.
Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch không ở lại lâu, lấy được vòng cổ rồi thì rời khỏi nhà họ Hứa luôn, lúc hai người rời đi, Hứa Kiến Quốc nhân lúc không ai chú ý cầm lấy sợi tóc dính lên lưng áo Lâm Sơ Thanh.
Đóng cửa xong, Tôn Thục Dung xoay người lại thì nhìn thấy sợi tóc trong tay ông, bà kinh ngạc, "Lão Hứa, ông định đi làm xét nghiệm ư?!"
Hứa Kiến Quốc buồn bã thở dài, nói với Tôn Thục Dung: "Bây giờ đã chắc chắn sợi dây chuyền kia là của con bé, con bé cũng nói là được mẹ cho, vì vậy có khả năng rất lớn con bé là người nhà họ Hứa chúng ta."
"Nhưng con bé có ba…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!