Tang lễ của Dương Khải Hoa do bệnh viện và Lâm Sơ Thanh lo liệu, trong khoảng thời gian này, Hình Mộ Bạch cũng cố gắng giúp đỡ cô rất nhiều, chuyện của Dương Khải Hoa trôi qua, cuộc sống cũng trở lại quỹ đạo trước đó.
Mọi người vẫn phải bước về phía trước.
Kể từ khi Lâm Sơ Thanh gặp ác mộng vào đêm Dương Khải Hoa qua đời, Hình Mộ Bạch rất lo lắng cho cô, thậm chí anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem có phải những năm gần đây, cô cũng thường xuyên bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng đó không.
Việc Dương Khải Hoa qua đời khiến cô trở nên rất yếu đuối, so với khoảng thời gian ba mẹ cô mất lúc trước, thì còn tệ hơn rất nhiều.
Càng nghĩ, Hình Mộ Bạch càng đau lòng vì cô, cũng vô cùng lo lắng cho cô.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Hình Mộ Bạch đề nghị với Lâm Sơ Thanh chuyện ở chung, Lâm Sơ Thanh đang yên lặng ăn cơm ngước mắt lên nhìn anh, cô bật cười, nhẹ nhàng hỏi: "Đội trưởng đang lo lắng cho em đấy à?"
Không đợi anh trả lời, cô đã nói tiếp: "Thật ra em không sao cả, nhưng nếu anh không yên tâm thì cứ làm theo lời anh nói đi."
"Vậy ở chung đi." Hình Mộ Bạch gắp thức ăn vào bát cho cô, "Ở nhà anh hay nhà em cũng được
Lâm Sơ Thanh ngoan ngoãn gắp đồ ăn trong bát lên, gật đầu, "Vâng."
____
Hôm sau, Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện đi làm, lúc vào sảnh lớn của bệnh viện, cô gặp mẹ của Lý Miêu Miêu, Điền Khang Giải, người phụ nữ nhìn thấy Lâm Sơ Thanh thì hơi lúng túng, nhưng trong lòng cũng tràn đầy cảm kích, bà biết người hiến thận cho Miêu Miêu chính là thầy của bác sĩ Lâm, chủ nhiệm khoa cấp cứu – Dương Khải Hoa.
Trước đó, Miêu Miêu được chuyển đến bệnh viện này, được bác sĩ Ngô chữa trị cũng là nhờ có thầy Lâm Sơ Thanh giúp đỡ.
Từ tận đáy lòng, bà thật sự rất biết ơn Lâm Sơ Thanh và Dương Khải Hoa, nhưng cũng rất đau lòng trước cái chết của ông.
Điền Khang Giai không biết rốt cuộc nên miêu tả tâm trạng của mình như nào, dường như không có cách để diễn tả thành lời.
Nhưng Lâm Sơ Thanh vốn cảm thấy không sao, cô mỉm cười chào hỏi Điền Khang Giai, Điền Khang Giai có vẻ ngượng nghịu, bà ấy đưa hộp giữ nhiệt cho Lâm Sơ Thanh trước, trong đó là đồ ăn bà đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Lâm Sơ Thanh định nói không cần phiền phức như vậy, bởi vì mấy ngày nay, Hình Mộ Bạch thường xuyên về nhà, trước khi đi làm, cô sẽ ăn sáng cùng với anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Điền Khang Giai, cô đành nhận lấy, nói cảm ơn với Điền Khang Giai, sau đó nói: "Mấy hôm nay cháu hơi bận, lát nữa sẽ đi thăm Miêu Miêu, sau khi phẫu thuật, em ấy có khỏe không ạ?"
Điền Khang Giai vội nói: "Khỏe, rất khỏe."
"Vậy là tốt rồi ạ." Lâm Sơ Thanh khẽ nói.
Về đến phòng nghỉ, Lâm Sơ Thanh giải quyết bữa sáng Điền Khang Giai đưa cho mình trước, sau đó nhân lúc rảnh rỗi đi đến khoa nội thận, lúc cô vào phòng bệnh, Lý Miêu Miêu đang nằm trên giường, cô bé thấy cô đi vào thì vươn tay về phía cô, Lâm Sơ Thanh bước tới, nắm lấy tay cô bé, rồi ngồi xuống mép giường.
"Em khỏe hơn chưa?" Lâm Sơ Thanh mỉm cười hỏi.
Lý Miêu Miêu gật đầu, nhẹ nhàng gọi chị Sơ Thanh, sau đó thì im lặng.
Lâm Sơ Thanh tìm chủ đề, hỏi đợt này bài tập của Lý Miêu Miêu thế nào, chờ cô bé khỏe hơn, cô sẽ giúp cô bé bổ túc.
Lý Miêu Miêu cười rộ lên, vui vẻ nói vâng ạ.
Lúc Lâm Sơ Thanh chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên Lý Miêu Miêu nói với cô: "Cảm ơn chị, chị Sơ Thanh, em cảm ơn chị."
Lâm Sơ Thanh quay đầu nhìn cô bé đối diện, viền mắt Lý Miêu Miêu đỏ ửng, chứa đầy nước.
Lâm Sơ Thanh cười, nói với cô bé: "Miêu Miêu, em phải sống thật tốt, em thật sự rất kiên cường, cũng rất tuyệt vời."
Từ khoa nội thận quay về phòng khám, Trương Dạng bỗng chạy tới kéo Lâm Sơ Thanh: "Bác sĩ Lâm, bệnh nhân cuối cùng mà chủ nhiệm Dương phẫu thuật trước khi qua đời đã bình phục rồi, người nhà bệnh nhân đó vừa tới trao cờ thưởng, bây giờ đang ở văn phòng khoa ạ."
Lâm Sơ Thanh gật đầu đi đến văn phòng, người đàn ông trẻ tuổi cầm cờ thưởng quay đầu lại nhìn, hơi sửng sốt.
Lâm Sơ Thanh nhìn thấy anh ta cũng giật mình.
Một lát sau, người đàn ông không chắc chắn lắm kêu: "Lâm… Lâm Sơ Thanh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!