Chương 43: (Vô Đề)

Tết nguyên tiêu, sau khi tan làm, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến trung tâm thương mại mua đồ, lúc Lâm Sơ Thanh đi toilet, Hình Mộ Bạch đứng cạnh một cửa hàng quần áo đợi cô, đột nhiên áo của anh bị ai đó ở phía sau kéo kéo, anh quay đầu nhìn, thấy một cậu nhóc đang ngửa đầu chớp mắt với anh.

Cậu nhóc cười, lộ ra cái răng sữa nhỏ: "Ba nuôi!"

Trần Dực đang chạy tới thì thấy thằng con phiền toái của mình túm lấy góc áo của một người đàn ông xa lạ gọi ba nuôi, anh ta vội vàng kéo con trai lại, nói với Hình Mộ Bạch: "Ngại quá…"

Hình Mộ Bạch cười, nhìn chằm chằm cậu nhóc kia: "Mộc Mộc đúng không?"

Ánh mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, cười khánh khách giơ tay ra đòi bế. Người ta thường nói, trẻ con rất nhanh quên, một thời gian dài không gặp sẽ không nhớ ai với ai cả, nhưng trí nhớ của tên nhóc này rất tốt, rõ ràng mới gặp một lần mà vẫn nhận ra anh.

Hình Mộ Bạch xoay người ôm cậu nhóc vào lòng, lúc Trần Dực định lên tiếng hỏi, Lâm Sơ Thanh bỗng đi tới, nhìn thấy Trần Dực và Mộc Mộc, cô ngạc nhiên mở to mắt: "Đàn anh? Mọi người về lúc nào vậy ạ?"  

Trần Dực cười, đáp lời: "Mới hai ngày nay thôi."

Vừa thấy Lâm Sơ Thanh đến, Mộc Mộc đang ở trong lòng Hình Mộ Bạch lập tức giãy dụa, muốn Lâm Sơ Thanh bế: "Mẹ bế cơ!"

Lâm Sơ Thanh cưng chiều nhéo chóp mũi cậu nhóc, ôm cậu vào lòng, từ nhỏ, cậu nhóc đã rất gần gũi với cô, hai tay cậu ôm cổ cô không chịu buông.

Lâm Sơ Thanh giới thiệu với Trần Dực: "Đây là bạn trai em, Hình Mộ Bạch." Sau đó lại nói với Hình Mộ Bạch: "Đây là đàn anh của em, cũng là ba của Mộc Mộc, Trần Dực."

Hai người khẽ gật đầu chào hỏi nhau, Lâm Sơ Thanh trêu Trần Dực: "Vũ Nhu đâu rồi ạ? Sao lần nào cũng không thấy cô ấy thế?"

Người đàn ông nở nụ cười, quay đầu nhìn về hướng hành lang, bĩu môi, "Đang nghe điện thoại."

Lát sau, Lâm Vũ Nhu nghe điện thoại xong quay lại, thấy Lâm Sơ Thanh, cô ấy hơi bất ngờ, hai người phụ nữ trò chuyện một lát rồi tạm biệt nhau.

Lâm Vũ Nhu bị Mộc Mộc kéo đi mua đồ ăn vặt nói với chồng đi bên cạnh: "Trạng thái của Sơ Thanh tốt hơn trước rất nhiều."

Trần Dực cười, nói đùa: "Có lẽ là do yêu rồi."

____

Hôm sau, lúc đi làm, Lâm Sơ Thanh vừa mới khám gấp cho một bệnh nhân xong thì Dương Khải Hoa đi tới nói với cô: "Trưa nay tới tìm thầy ăn cơm nhé, thầy có chút chuyện nói với con."

Lâm Sơ Thanh gật đầu, nói vâng.

Sau khi Dương Khải Hoa nói với Lâm Sơ Thanh xong, ông lập tức vào phòng bệnh thực hiện phẫu thuật, Lâm Sơ Thanh cũng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho những bệnh nhân khác.

Lúc Lâm Sơ Thanh ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hai giờ chiều.

Cô vừa xoa gáy, vừa đi về phòng, lúc rẽ sang phải thì thấy Dương Khải Hoa cũng vừa làm phẫu thuật xong, Lâm Sơ Thanh nhớ lúc sáng Dương Khải Hoa bảo có việc muốn nói với cô, vì thế đứng phía sau gọi: "Thầy ơi!"

Nhưng có lẽ Dương Khải Hoa không nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Sơ Thanh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa gọi, nhưng dường như Dương Khải Hoa không nghe thấy tiếng cô, đột nhiên ông lấy tay che ngực và ngã xuống.

Lâm Sơ Thanh đang cười đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô chạy tới, cùng vài y tá đặt Dương Khải Hoa nằm ngang ra, Lâm Sơ Thanh mím môi thực hiện hồi sức tim phổi cho ông, thế nhưng lại không có chút tác dụng nào.

Mấy y tá đẩy Dương Khải Hoa đến phòng cấp cứu, Lâm Sơ Thanh kêu y tá tiêm nhắc cho ông, sau đó vội vàng sắp xếp dụng cụ, nhanh chóng nói: "200J khử dung tim!"

Nhưng không có tác dụng, cô tiếp tục lạnh lùng nói: "300J khử rung tim!"

Vẫn không được!

Lâm Sơ Thanh bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Dương Khải Hoa, cô thầm đếm số lần, mắt chăm chú nhìn màn hình điện tâm đồ, đường sóng đã chuyển thành đường thẳng, âm thanh "bíp–" chói tai không ngừng vang lên.

Trên mặt Lâm Sơ Thanh toàn là mồ hôi, động tác của cô vẫn không hề dừng lại.

"Thầy ơi… thầy ơi." Lâm Sơ Thanh cứ gọi ông mãi, cứ ép ngực mãi, nhưng cuối cùng, Dương Khải Hoa vẫn không thể tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!